Chương 1107: Các phe chen ngang
“Vạn Kiệt, ông làm thế này là ý gì hả?”
“Chẳng ý gì hết!”
Vạn Kiệt cười nói: “Huyền hộ pháp, ba lão già chúng ta bao năm mới gặp được một hạt giống tốt, thế nên không muốn để mất một đệ tử giỏi thế này. Vì vậy, chúng ta đã giấu tông chủ đến đây để bảo vệ Tâm Nhi!”
“Nhưng ta phải nói rõ với ông một điều, chúng ta không khai chiến với núi Huyền Không, mà chỉ bảo vệ đệ tử của mình thôi!”
“Phiền ba vị tông lão rồi!”
Vương Tâm Nhã gật đầu nói.
“Ừm!”
Vù vù, ba người đó lập tức lao vào đám đông ở bên dưới.
Trong ba vị tông lão thì Vạn Lịch ở tầng thứ chín cảnh giới Vũ Tiên, Vạn Vô Sinh ở tầng thứ mười, còn Vạn Kiệt ở tầng thứ nhất cảnh giới Sinh Tử.
Dù cảnh giới của họ không quá cao, nhưng cả ba đều ở cấp bậc đại sư về phương diện trận pháp.
Họ vừa ra tay, trận pháp đã xuất hiện, cảnh vật trong Huyết Minh đã có sự thay đổi lớn.
“Cháu với chắt, ta bảo con đến Huyết Minh học nghệ, sao giờ lại bị người ta truy sát thế này!”
Đúng lúc này, chợt có một giọng nói hào sảng vang lên, Thiên Nhất trưởng lão - một trong năm đại trưởng lão của Thiên Đan Tông xuất hiện.
“Ông ơi!”
Trông thấy Thiên Nhất trưởng lão, Thiên Vô Viêm mỉm cười dù toàn thân dính đầy máu.
“Các người nghe cho rõ đây, ta đến để bảo vệ cháu trai của mình. Khổ lắm, phụ thân và phụ mẫu của nó đều đã mất cả, thân là ông nội, ta phải tận lực bảo vệ cháu trai bảo bối của mình, nhỡ nó mà bị núi Huyền Không các người mang đi làm vật thí nghiệm cho kế hoạch Huyết Thi thì ta khóc hết nước mắt mất!”
“Này Thiên Nhất, lão già này, ông đến xem cháu mình thì phải tiện thể ngó Tiểu Mông giúp ta chứ, Từ Triệu Mông đâu rồi?”
Đúng lúc này lại có một tiếng cười lớn vang lên.
“Ông ơi!”
Từ Chính Khí là một trong ba đại sư luyện khí của Khí Cụ Môn, nên đương nhiên cũng là nhân vật đại diện cho cả môn phái.
“Tiểu Mông, con nhìn mình đi, mặt mày nhem nhuốc, đứng yên đấy, ông sẽ đến bảo vệ con!”
Từ Chính Khí cười lớn rồi đáp xuống.
Thiên Đan Tông, Khí Cụ Môn, Vạn Trận Tông và thánh địa Huyền Nguyệt.
Bốn thế lực lớn đã gia nhập trận chiến.
Dù ngoài miệng họ nói là đến để bảo vệ người của môn phái mình, chứ không tham gia trận giao tranh của hai phe, nhưng khi ra tay thì chẳng nể nang chút nào.
Vương Tâm Nhã đáp xuống cạnh Mục Vỹ, sau đó vươn tay ra, một trận pháp đã bao lấy Mục Vỹ, còn Tiêu Doãn Nhi thì cảnh giác quan sát xung quanh, không dám lơ là dù chỉ một giây.
“Vỹ ca, huynh sao rồi?”
“Ta không sao!”
Mục Vỹ thở phù một hơi rồi cười khổ nói: “Có hai tay bị gãy thôi, ta uống ba viên Hoa Nguyên Tiên Đan rồi nghỉ ngơi một lúc là ổn!”
“Ừm, xin lỗi vì muội đã đến muộn!”, Vương Tâm Nhã cúi đầu nói.
“Ta không trách muội!”, Mục Vỹ định xoa đầu cô ấy, nhưng lại không nhấc tay lên được.
“Vỹ ca!”
Tiêu Doãn Nhi nhìn Mục Vỹ với vẻ thương xót, đôi mắt thì đỏ hoe.
“Đồ ngốc này, khóc gì chứ!”
Mục Vỹ cười nói: “Chẳng phải ta vẫn ổn đấy sao? Với lại, ta vẫn còn tuyệt chiêu chưa dùng đến mà!”
“Muội không cho huynh dùng đâu!”
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên, Tần Mộng Dao nhẹ nhàng đáp xuống, vì sử dụng sức mạnh của thần phách Băng Hoàng nên khí tức lạnh giá trên người cô ấy trở nên dày đặc.
“Ớ, rồi rồi, ta không dùng đâu, muội yên tâm!”
“Yên tâm được mới lạ đấy!”
Tần Mộng Dao lạnh mặt rồi không nhịn được mắng: “Huynh không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con của chúng ta chứ!”
Con!
Nghĩ tới đây, Mục Vỹ chỉ biết cười khổ.
Tần Mộng Dao đã mang thai năm năm, có con rồi thì hắn phải có trách nhiệm của một người cha!
“Ta biết rồi!”
Mục Vỹ gật đầu rồi không nói gì nữa.
Sau khi mấy trăm người của bốn thế lực lớn đến, cục diện đã có sự thay đổi.
Dù quân của bốn thế lực lớn không đông, nhưng ai cũng từ cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám trở lên, thêm mấy vị cường giả cảnh giới Sinh Tử nữa, liên minh của sáu thế lực lớn nhất thời đã bị kìm chân.
“Chết tiệt!”
Thấy vậy, bốn hộ pháp của núi Huyền Không lập tức thầm mắng chửi.
Khí Cụ Môn, Vạn Trận Tông, Thiên Đan Tông và thánh địa Huyền Nguyệt luôn không màng thế sự, mà lần này lại ra tay.
Hơn nữa rõ ràng họ biết núi Huyền Không cầm đầu trận chiến này, nhưng vẫn tìm đủ mọi lý do để giúp Huyết Minh!
“Làm sao giờ?”
Họ biết nếu cứ để thế này thì dù tiêu diệt được Huyết Minh, nhưng núi Huyền Không và các thế lực lớn cũng sẽ hao tổn binh lực hết.
“Chờ xem thế nào đã!”
Huyền Cực Không nói.
“Chờ gì nữa?”
Ba vị hộ pháp còn lại khó hiểu hỏi.
Vù…
Ngay sau khi Cực Huyền Không vừa nói dứt câu, bầu trời đã đổi sắc.
Bên trên đảo Lạc Hồn như trời long đất nở.
Các đỉnh núi bồng bềnh bay vút tới.
Núi Huyền Không!
Thấy vậy, mọi người đều khựng lại.
Thứ đang xuất hiện trên đảo Lạc Hồn chính là núi Huyền Không nổi danh lừng lẫy.
Núi non chập chùng, các bóng người đứng ngạo nghễ trên các đỉnh núi, từ nhỏ đến lớn phải có tới hàng nghìn ngọn núi, giữa mỗi ngọn núi đều có cầu ngọc bắc ngang, lúc này đang có rất nhiều võ giả ở trên cầu.
Đây là những ngọn núi thật, chứ không phải thế trận của núi Huyền Không.
Trông thấy cảnh tượng này, mọi người đều chấn động!
Người có thể di chuyển núi Huyền Không đến đây rốt cuộc phải mạnh tới cỡ nào.
Ngoài vị đó ra thì ở tiểu thế giới Tam Thiên còn ai có tài năng thông thiên như vậy nữa!
Huyền Thiên - thiên chủ của núi Huyền Không đã đến!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất