Chương 1116: Diệt Thiên Tam Thức
“Hả?”
Mọi người đều ngẩn người khi thấy hành động kỳ lạ này của Mục Vỹ.
Đến Vỹ Lang cũng thấy kinh ngạc.
“Đại Sách Mệnh Thuật không chỉ lấy mạng sống để đổi sang tu vi, mà còn có thể đổi lấy năng lực mạnh mẽ hơn. Vỹ Lang, dù hôm nay ta không giết được ngươi, nhưng có chết thì ta cũng phải khiến ngươi bị thương nặng. Huyết Minh, Diệp Thu và phụ thân ta sớm muộn sẽ xử lý ngươi!”
“Diệt Thiên Tam Thức!”
Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng rồi lao tới.
Ngay sau đó, gần như hắn lại biến đổi.
“Biến đi!”
Thấy Mục Vỹ giở nhiều đòn sát thủ ra, Vỹ Lang bắt đầu thấy hơi hoang mang.
Kiếp trước, y là đồ đệ của Vỹ Tôn nên biết sư phụ mình lợi hại đến mức nào, những việc người bình thường không làm được thì sư phụ y vẫn có thể.
Những chuyện người ta không dám nghĩ đến, nhưng sư phụ y thì dám.
Càng dây dưa lâu, sẽ càng dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Một lát sau, Vỹ Lang đã nắm chặt một tấm lệnh bài cũ kỹ trong tay.
Tấm lệnh bài cổ này chỉ bé bằng ngón tay cái, nhưng sức mạnh khủng khiếp của nó lại khiến Mục Vỹ thấy hơi khiếp sợ.
Vỹ Lang có dính líu tới Tam Thập Tam Thiên Cửu Môn và Cửu Nguyên Tiên Môn, hơn nữa chắc chắn hai thế lực lớn của thượng giới này cũng biết chuyện Huyền Thiên bị Vỹ Lang thay thế, nhưng họ đã ngầm cho phép.
Điều này chứng tỏ, họ coi trọng Vỹ Lang hơn Huyền Thiên, vì thế chắc chắn Vỹ Lang được sở hữu những món bảo bối phi thường.
Song, dù biết là vậy, nhưng bây giờ Mục Vỹ không còn đường lui nữa rồi.
Vỹ Lang đã thi triển Chiến Thần Quyết, Khổ Thanh không thể chịu được sức mạnh hợp nhất của nó.
Nhóm Tần Mộng Dao và Diệp Thu thì càng không phải đối thủ của Vỹ Lang.
Còn Mục Vỹ có thể chống đỡ được đòn tấn công của Vỹ Lang là nhờ Đại Sách Mệnh Thuật.
Nhưng hắn không thể thi triển công pháp nghịch thiên này quá lâu được.
Nếu vậy, hắn chỉ còn cách liều mạng một phen, đánh cho Vỹ Lang bị thương nặng, để người của Huyết Minh được nghỉ ngơi một lúc.
Trong mười nghìn năm tuổi thọ của mình, Mục Vỹ đã đốt mất bảy nghìn năm, nhưng vẫn còn ba nghìn năm nữa.
“Ngươi định làm gì đấy hả?”
Thấy Mục Vỹ lại khởi động Đại Sách Mệnh Thuật, Quy Nhất đờ người hỏi.
“Ta muốn dùng ba nghìn năm tuổi thọ để đổi lấy Diệt Thiên Tam Thức, ta phải bắt Vỹ Lang trả giá thật đắt!”
“Ngươi không giết được hắn đâu!”
Giọng nói của Quy Nhất vang lên trong đầu Mục Vỹ.
“Ta biết, nhưng khiến hắn mất vài chục năm mới hồi phục được, cũng đủ thời gian để đám Diệp Thu nghỉ ngơi rồi!”
Mục Vỹ bình tĩnh nói: “Quy Nhất, xin lỗi nhé! Chắc ta không thể hoàn thành tâm nguyện cho ngươi được rồi!”
Dứt lời, mắt Mục Vỹ loé lên một tia kiên định.
Hắn biết nếu mình tiêu hao tuổi thọ tiếp thì Vỹ Lang cũng sẽ bị thương.
Nhưng hắn còn rõ hơn là Vỹ Lang có bảo bối của tiên môn, vì thế dù hắn có dùng thực lực của hiện giờ, cũng không thể khiến y bị thương nặng được.
Nhưng Mục Vỹ lại tin tưởng Diệt Thiên Tam Thức một cách tuyệt đối.
“Lúc nào ngươi cũng tự tin như vậy, kể cả ngày xưa và bây giờ!”
Vỹ Lang nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng nói: “Ngươi có biết không? Đó chính là điểm ta ghét nhất ở ngươi, ngươi tưởng mình là ai chứ? A!”
Cùng lúc đó, sóng biển sau lưng Vỹ Lang cuộn dâng rồi ập vào đảo Lạc Hồn.
Mọi người tin chắc rằng, con sóng này mà tràn vào là đảo Lạc Hồn sẽ bị nhấn chìm ngay.
Nhưng họ biết rõ là bây giờ, không ai có thể ngăn cản Vỹ Lang được.
Dù Mục Vỹ đã thi triển Đại Sách Mệnh Thuật thì cũng chỉ tăng thực lực lên tầng thứ năm cảnh giới Sinh Tử, nhưng Vỹ Lang đã ở tầng thứ bảy đỉnh phong của cảnh giới này rồi.
Thêm sức mạnh của Chiến Thần Quyết nữa thì ai mà đọ lại nổi y.
“Dừng lại!”
Đúng lúc này, Mục Vỹ đứng phía trước con sóng chợt giơ tay lên.
Sau đó, bàn tay hắn đã biến thành một chưởng ấn.
Chưởng ấn đó lập tức lao về phía con sóng ở đằng trước.
Rào! Con sóng vốn không gì địch nổi ấy đã hoá thành thác nước rồi rơi xuống trước chưởng ấn đó.
Ngay sau đó, chưởng ấn vẫn chưa biến mất, mà tiếp tục bay về phía Vỹ Lang.
“Cút!”
Thấy chưởng ấn đó áp sát mình, Vỹ Lang sầm mặt hô lên rồi xông ra.
Song đúng lúc này lại có một chuyện kỳ lạ xảy ra.
Chưởng ấn đang lao đi với khí thế mạnh mẽ bất ngờ uốn lượn khi Vỹ Lang lao tới, sau đó bàn tay đó nắm chặt vào khoảng không rồi tóm chặt lấy người của Vỹ Lang.
Tiếng xương kêu lên răng rắc, khiến mọi người tại đó cảm thấy xương cốt trong người mình đều gãy vụn.
Một tiếng gầm đau đớn vang lên từ trong chưởng ấn đó.
“Chiến Thần Quyết! Chiến Ngạo Thương Khung!”
Vỹ Lang hét lên, chiến khí mỏng manh bùng nổ, còn chưởng ấn đó lập tức vỡ tan.
Nhưng lúc này, trông Vỹ Lang rất chật vật.
Y phục trên người y rách tươm, điều quan trọng nhất là đôi chân của y.
Chân y vốn đã bị tật vĩnh viễn, nhiều năm qua, y liên tục tiến hành kế hoạch Huyết Thi là để điều trị cho chân của mình.
Bây giờ, xương cốt trên toàn thân y đã gãy vụn, nhưng vì đã ở cảnh giới Sinh Tử nên dù xương có gãy, vẫn có thể hồi phục lại.
Nhưng đôi chân tật nguyền của y đã lộ ra vào lúc này.
“Đồ bỉ ổi!”
Vỹ Lang nhìn Mục Vỹ rồi quát.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất