Chương 1146: Ta chưa chuẩn bị xong
Thuỷ Thiên Hành nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Mục Vỹ, dù chỉ là so tài, nhưng ta đã nghiên cứu sâu công pháp của Thiên Thuỷ Phái rồi nên sợ mình lỡ tay làm ngươi bị thương”.
“Cho nên?”
“Cho nên ta sẽ nhường ngươi một chiêu, ngươi tấn công trước, ta sẽ không đánh trả’.
“Bái phục, thế ta không khách sáo nữa nhé!”
Vừa nói dứt lời một cái, Mục Vỹ đã tung một quyền thật mạnh về phía Thuỷ Thiên Hành.
Hắn đã ngưng tụ sức mạnh nguyên khí Hoả của Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí vào quyền này, sau đó tấn công đối thủ một cách đơn giản.
Nhưng uy lực lại rất khủng khiếp.
Thấy Mục Vỹ ra tay nhanh như vậy, Thuỷ Thiên Hành lập tức ngẩn người.
Nhưng khi y kịp phản ứng lại thì quyền đó của Mục Vỹ đã tới rồi.
Uỳnh…
Một âm thanh chói tai vang lên, Thuỷ Thiên Hành chưa đạt đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai nên không có Tiên Thiên Cương Khí, vì thế nào có thể chống lại quyền chưởng nguyên khí Hoả điên cuồng của Mục Vỹ.
Ầm! Mục Vỹ đã dừng lại, nhưng Thuỷ Thiên Hành thì đã bay tít ra xa.
Y đã va mạnh vào một ngọn núi ở phía sau, sau đó ngã từ trên đỉnh núi xuống, đã có tiếng nứt tách tách vang lên.
Chấn động!
Tất cả đệ tử ngoại sơn đều sững người.
Mục Vỹ đã đánh bay Thuỷ Thiên Hành bằng một quyền, lợi hại quá đi mất!
Nhờ Mục Vỹ mà đệ tử Hoả Hành Sơn bọn họ được mở mày mở mặt rồi.
“Chết tiệt!”
Nhưng ngay sau đó, Thuỷ Thiên Hành đã xuất hiện, y phục của y rách nát để lộ ra chiếc áo giáp bên trong.
“Ồ? Ra là có đồ bảo hộ, thảo nào chưa chết”.
Mục Vỹ nhìn Thuỷ Thiên Hành rồi cười nói.
“Ngươi chơi xấu!”
Khoé miệng Thuỷ Thiên Hành còn dính máu, y bay về chỗ cũ. Y tin rằng mình bị đánh bay là do chưa chuẩn bị xong, chứ không phải tại Mục Vỹ.
“Ta chơi xấu ư?”
Mục Vỹ xua với vẻ vô tội rồi nói: “Đại thiên tài Thuỷ Thiên Hành này, ban nãy chính miệng ngươi nói sẽ nhường ta một chiêu để ta tấn công trước cho công bằng mà, sao giờ lại bảo ta chơi xấu?”
“Ngươi…”
“Đúng đấy, chưa biết ai mới là người chơi xấu đâu”.
“Đúng là cái đồ ẻo lả, thua rồi còn không chịu nhận”.
“Chuẩn rồi, ta biết ngay hắn không nỡ lấy Thuỷ Lam Ngưng Chi Ngọc ra mà, ra là định ăn gian”.
Người xem náo nhiệt chỉ sợ chưa đủ loạn, các đệ tử xung quanh lập tức lạnh giọng châm chọc.
“Ta không thua”.
Thuỷ Thiên Hành hừ lạnh nói: “Ban nãy chỉ là sơ suất thôi, chứ ta đã ra tay đâu”.
“Được rồi”.
Mục Vỹ cười nói: “Thuỷ đại thiên tài, thế giờ cho công bằng thì ngươi cứ chuẩn bị thật tốt đi rồi chúng ta bắt đầu, được chưa? Nhưng lời mình đã nói thì không được chối đâu”.
“Ta có chối đâu”.
Thuỷ Thiên Hành hừ lạnh một tiếng, một viên ngọc màu lam to bằng bàn tay đã xuất hiện, y đưa nó cho Thuỷ Vân Yên rồi nói: “Ta lấy viên ngọc này ra rồi đây, nếu thua thì nó là của Mục Vỹ ngươi. Nhưng ngươi cũng nhớ cho kỹ lời mình đã nói đấy”.
“Yên tâm! Nhưng ngươi cũng không được quên nếu thua thì phải hô to ba lần Thuỷ Thiên Hành là đồ ẻo lả đâu đấy”.
“Chết tiệt!”
Thuỷ Thiên Hành đã bừng lửa giận.
Ngay sau đó, y đã vận chuyển Vạn Hoá Nhu Thuỷ Quyết.
Vạn Hoá Nhu Thuỷ Quyết là bí tịch tấn tông của Thiên Thuỷ Phái, chỉ có đệ tử hạt nhân mới được tu luyện nội dung cao cấp, còn đệ tử bình thường chỉ được tu luyện mấy tầng đầu thôi.
Thuỷ Thiên Hành này rõ ràng là một trong các đệ tử hạt nhân được ưu ái hơn.
Thuỷ Thiên Hành vừa thi triển Vạn Hoá Nhu Thuỷ Quyết, hơi nước ở xung quanh đã ngưng tụ thành giọt, có vẻ như y thi triển công pháp này nhuần nhuyễn hơn Thuỷ Thiên Nhất.
“Thiên Hành sư đệ có lĩnh ngộ sâu về Vạn Hoá Nhu Thuỷ Quyết hơn người sư huynh là ta. Lần này, đệ ấy đã chuẩn bị cẩn thận, chắc Mục Vỹ đó không chống đỡ được đâu”.
Thuỷ Thiên Nhất nói một cách chắc nịch.
Khi nãy, Mục Vỹ có thể khiến Thuỷ Thiên Hành nhếch nhác như vậy là nhờ tấn công bằng sức mạnh của bản thân, hắn chưa đạt đến cảnh giới Vũ Tiên thì không thể là đối thủ của Thuỷ Thiên Hành được.
Lần này, Mục Vỹ chết là cái chắc rồi.
Uỳnh, xung quanh Thuỷ Thiên Hành mù mịt hơi nước, các dòng nước mạnh mẽ bao trùm toàn thân y, một lát sau, một con rắn nước đã xuất hiện.
Vạn Hoá Nhu Thuỷ Quyết sẽ dùng sức mạnh của tự nhiên ngưng tụ nguyên khí Thuỷ thành một thể, sau đó điều khiển hơi nước trong không khí.
Bây giờ, phải công nhận một điều là Thuỷ Thiên Hành vận chuyển Vạn Hoá Nhu Thuỷ Quyết rất khí thế, khiến ai cũng phải kinh ngạc.
Thôi thế là xong rồi.
Lúc trước, Mục Vỹ được oai phong và chiếm ưu thế là vì Thuỷ Thiên Hành tự phụ, chưa chuẩn bị kỹ.
Nhưng lần này, y đã dốc toàn lực rồi.
Còn Mục Vỹ thì vẫn đứng yên tại chỗ, chẳng hề có ý định phản kháng.
Tên này đang làm gì vậy?
Mọi người đều thầm thấy lo lắng.
Còn Mục Vỹ lại chẳng hề nao núng, cứ thế đứng nhìn con rắn nước đang quấn quanh người Thuỷ Thiên Hành, nó to mấy chục mét, dài gần nghìn mét, uy lực thì phi phàm.
“Dài gần nghìn mét, còn to năm mươi mét”.
Đúng lúc này, Mục Vỹ chợt nói một câu.
“Thứ gì vậy?”
Nghe thấy câu nói bâng quơ này của Mục Vỹ, Thuỷ Thiên Hành thần người ra.
“Thứ gì vậy ư? Ngươi chờ chết đi”.
Dứt lời, Thuỷ Thiên Hành đã nhảy lên, ngồi xếp bằng trên người con rắn nước rồi lao xuống dưới.
Trong mắt y ánh lên ý cười, như thể đã nhìn thấy cảnh tượng thảm thương khi Mục Vỹ bị con rắn nước của mình quấn lấy, không thể thở được nên phải quỳ xuống cầu xin y.
“Ngu dốt!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất