Chương 1186: Cửu Nhi

Trông thấy dáng vẻ ngông nghênh này của Mục Vỹ, Quảng Âm biết ngay tên này đang thiếu đòn.

Y nắm chặt tay thành nắm đấm, sau đó tung một quyền về phía Mục Vỹ.

“Ha ha, bao nhiêu người thế này mà lại đi bắt nạt hai người, thế là không công bằng đâu!”

Nhưng đúng lúc này, chợt có một tiếng cười vang lên.

Một người đáp từ trên cao xuống cạnh Hoả Vũ Phượng và Mục Vỹ, sau đó giơ tay ra, Quảng Âm lập tức mất khống chế rồi bay về phía người phụ nữ đó.

“Tu vi của ngươi cũng thuộc dạng khá đấy mà sao lại thích giết người tuỳ tiện thế?”, người phụ nữ cười nói: “Nếu vậy thì ta phải dạy cho ngươi một bài học mới được”.

Rắc, ngay sau đó một cánh tay của Quảng Âm đã lìa khỏi cơ thể trong khi y không thể phản kháng, máu tươi chảy thành dòng giữa không trung.

Tiếp đó là tiếng kêu la thảm thiết vang lên.

Trông thấy cảnh tượng này, Hoả Vũ Phượng không nhịn được mà run lên.

“Ha ha, tiểu soái ca, ta đã giúp ngươi rồi, giờ định cảm ơn thế nào đây?”

Người phụ nữ mặc y phục trắng ngoảnh lại nhìn Mục Vỹ rồi cười hỏi.

Nhưng khi trông thấy diện mạo của người phụ nữ đó, Hoả Vũ Phượng đã phải sững sờ.

Đẹp quá!

Đẹp đến mức không tưởng!

Hoả Vũ Phượng vốn rất tự tin về nhan sắc của mình, nhưng khi trông thấy người này, cô thấy lại thấy bản thân mình còn kém xa. Điều quan trọng nhất là toàn thân người phụ nữ này toả ra khí chất khiến người ta cảm thấy mình như bị tê dại.

Dù đều là phụ nữ với nhau, nhưng lúc nhìn thấy người phụ nữ này, Hoả Vũ Phượng vẫn thấy nao nao.

Cô ấy nhìn sang Mục Vỹ thì thấy hắn đã ngây ra như phỗng rồi.

Nhưng Hoả Vũ Phượng phát hiện Mục Vỹ không ngây dại vì sắc đẹp của cô gái, mà lại vẻ khó tin.

Như thể dù trời có sập xuống còn khiến hắn khó tin hơn là có chuyện này xảy ra.

Ngay sau đó, Mục Vỹ thẫn thờ tiến lên rồi giơ hai tay ra, sau đó bước lại gần và ôm cô gái ấy vào lòng.

“Cửu Nhi!”

Tiếng gọi này như đè nén sự áy náy suốt nhiều năm, khiến Mục Vỹ không nhịn được mà run lên.

Cửu Nhi?

Nghe thấy cách xưng hô này, cô gái đó cũng run lên.

Đã bao năm không có ai gọi cô ấy như vậy rồi.

Thấy vậy, Hoả Vũ Phượng còn không dám thở mạnh.

Cô gái này rất đẹp, đàn ông mà thấy chắc chắn không thể bước qua mà không nhìn ngắm.

Nhưng hành động này của Mục Vỹ thật sự hơi quá đà.

Lẽ nào ban nãy hắn không thấy cô gái đã thẳng tay bẻ gãy một tay của Quảng Âm như thế nào sao?

“Cửu Nhi…”

Nghe thấy cách gọi này, cô gái có vẻ bàng hoàng.

Nhưng ngay sau đó, vẻ bàng hoàng đó đã biến thành thẹn thùng.

“Tiểu soái ca, không ngờ trông ngươi thư sinh thế này mà nội tâm lại xấu xa như vậy!”

Cô gái tức giận đẩy Mục Vỹ ra, sau đó liếc mắt nhìn mấy người ở phía sau rồi khẽ nói: “Các vị vẫn chưa đi là muốn ở lại uống chén trà đúng không?”

Nghe thấy vậy, đám người đó lập tức dìu Quảng Âm dậy rồi chạy thục mạng đi ngay.

Cô gái này đúng là có gương mặt của thiên sứ, nhưng linh hồn thì của ác quỷ, không đúng còn độc ác hơn cả ác quỷ ấy chứ.

Đúng là loại phụ nữ rắn độc!

Sau khi bị cô gái đẩy ra, Mục Vỹ mới phản ứng lại rồi có vẻ bi thương.

Cửu Nhi, một cách gọi vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Năm xưa, cô ấy chỉ là một tiểu tiên mới chân ướt chân ráo tới đại thế giới Vạn Thiên, làm gì cũng phải dè dặt.

Lúc đó, hắn hồ đồ không biết gì cả.

Thì ra mình đã gặp một tiểu tiên hồ.

Hai người dắt tay nhau vượt qua cửa ải khó khăn, thời gian dần trôi, cả hai đã trở thành những cường giả nổi danh lừng lẫy ở đại thế giới Vạn Thiên.

Nhưng kiếp trước, Mục Vỹ có bản tính ngông nghênh nên thường xuyên gây hoạ.

Có một lần, hắn đã đắc tội với một đám đại tiên của đại thế giới Vạn Thiên, sau đó bị một vị thái thượng trưởng lão trong số đó dùng Cửu Thiên Thần Lôi cho nổ banh xác.

Hắn may mắn thoát chết, nhưng tu vi đã bị phế.

Khi ấy, hắn còn chưa thành lập Vỹ Minh và có các huynh đệ.

Chính Cửu Nhi đã dùng bí pháp của tộc Cửu Vỹ Thiên Hồ của mình để cứu hắn từ cõi chết trở về.

Nhưng cũng vì vậy mà khiến Cửu Vỹ Thiên Hồ xung đột với quy tắc tự nhiên.

Cuối cùng cô ấy đã bị trời phạt, chỉ còn lại sức mạnh của một đuôi và phải tu luyện lại từ đầu.

Nhưng bắt đầu từ lại từ đâu thì Mục Vỹ không biết.

Loáng cái hàng vạn năm đã trôi qua, Mục Vỹ không ngờ lại gặp Cửu Nhi ở đây.

Đây chính là cách xưng hô của hắn với cô ấy ngày xưa.

Thời gian trôi qua đã xoá nhoà tất cả, nhưng khí chất, gương mặt và từng hành động, ánh mắt và nụ cười này khiến hắn không bao giờ quên.

“Cửu Nhi!”

“Công tử quen thói phong lưu quá rồi đấy!”, Cửu Nhi nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Dù ta đúng là Cửu Nhi, nhưng hình như chúng ta không quen nhau thì phải!”

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ ngẩn người.

“Cũng đúng thôi!”

Mục Vỹ chợt tỉnh ngộ.

Năm xưa, Cửu Nhi đã phải tu luyện lại từ đầu, có lẽ cô ấy phải bắt đầu một vận mệnh mới.

Nên không nhớ hắn cũng là chuyện thường tình.

Chí ít hắn trùng sinh nhưng vẫn còn ký ức, chỉ thay đổi thể xác thôi, nhưng Cửu Nhi thì vẫn vậy, chỉ là không còn nhớ gì nữa.

“Đúng là không quen, nhưng bây giờ chẳng phải đã quen rồi sao?”

Lần đầu tiên Mục Vỹ cảm thấy trùng sinh là một việc rất tốt!

Bây giờ, hắn có thể bù đắp cho những thiếu sót năm xưa

Ads
';
Advertisement
x