Ngoại ô Nhã Kinh có một trang viên nguy nga tráng lệ, vườn hoa rộng lớn, cây cỏ xanh tươi, hoa cỏ ngoài nước và hoa lan bản địa đan xen tạo thành một biển hương rực rỡ.  

 

 

Đài phun nước lấp lánh dưới ánh mặt trời, những giọt nước trong vắt rơi xuống tựa như những viên ngọc trai. Hai bên lối đi lát đá cẩm thạch trắng tinh, điểm xuyết những chiếc đèn lồng tinh tế và những hoa văn chạm khắc tinh xảo, mỗi bước đi đều toát lên vẻ trang trọng và thiêng liêng.  

 

Đoàn đầu bếp của nhà hàng lớn ở Nhã Kinh được mời đến đang bận rộn trong đại sảnh yến tiệc, khẩn trương dọn đủ loại món ngon của nước M lên bàn dài. Rendang thơm lừng, Nasi Minyak vàng óng, đủ loại Kuih-Muih ngọt ngào đẹp mắt, mỗi món ăn đều được các đầu bếp chuẩn bị kỹ lưỡng, tinh xảo chẳng khác gì yến tiệc cung điện hoàng gia.  

 

Khách khứa tập trung lại trong vườn hoa, đợi buổi lễ cưới long trọng này bắt đầu. Chỉ là ai nấy đều mang theo ít nhiều vẻ nghi hoặc trên khuôn mặt mình, bởi vì họ nhận được thiệp mời tới đám cưới nhưng lại không biết chú rể là ai.  

 

Thứ duy nhất họ có thể xác định chính là cô dâu là đệ tử của thần nữ Đại Mã, nghe nói cũng là người được thần nữ đích thân chỉ định làm người kế vị.  

 

Thế nhưng điều khiến mọi người không thể hiểu nổi là, vị thần nữ tương lai này rõ ràng đã từng kết hôn, đàng trai là vua cờ bạc thế hệ mới đang lên như diều gặp gió ở Hào Giang mấy năm gần đây, Mã Sơn.  

 

Đương nhiên, chuyện ở Hào Giang họ đã nghe từ lâu, Mã Sơn mất tích, nhà họ Hà thua sạch phần lớn sản nghiệp, hiện tại những sòng bạc lớn ở Hào Giang đều bị các tập đoàn đến từ Las Vegas khống chế, mà người thực sự nắm quyền ở Hào Giang chính là cha đỡ đầu Stephin.  

 

Nghe nói cha đỡ đầu này vốn là một linh mục trong nhà thờ, ông ta được Thần ban cho sức mạnh, ngay cả vua cờ bạc Las Vegas là Elber khi đứng trước mặt ông ta cũng phải dè dặt như một học sinh tiểu học.  

 

Chính ông ta đã giúp các tập đoàn tài chính phương Tây giành được cả vùng Hào Giang.  

 

Mọi người không ngờ rằng sau khi mất chồng, tiểu thần nữ của Huyền Hàng Môn này đã tái giá chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế.  

 

Ai nấy cũng tò mò xem chú rể là ai.  

 

Dựa theo cách bố trí trang viên và các lễ nghi phong tục được chuẩn bị hôm nay, chắc hẳn chú rể là người nước M.  

 

Vị đại đệ tử của Huyền Hàng Môn đang đứng ở sảnh chính trò chuyện tiếp khách đó chắc chắn không phải chú rể.  

 

Đúng lúc mọi người đang tò mò, tiếng kèn trống rộn ràng chợt vang đến từ phía xa xa.  

 

Ngoài cổng lớn của trang viên, toàn bộ xe cộ trên con đường lớn thẳng tắp rộng rãi đã được dọn sạch sẽ, đoàn rước dâu đang rầm rộ bước đến.  

 

Người đi đầu dùng pháo mở đường, tiếng pháo nổ ì đùng vang vọng cả bầu trời.  

 

Trumpet và cồng chiêng tấu vang cả chặng đường, có người tung hoa giấy màu sắc rực rỡ, bay phấp phới dọc hai bên đường theo làn gió.  

 

Một chiếc kiệu lớn tám người khiêng bị đám đông vây quanh bay thẳng vào cổng lớn của trang viên.  

 

Đúng vậy, là bay vào.  

 

Người khiêng kiệu là bốn đứa trẻ mặc hỷ phục đỏ, mặt bôi phấn vàng, cán khiêng kiệu được đặt lên đôi vai nhỏ bé của chúng, chân tụi nhỏ cách mặt đất tầm ba tấc, suốt đường đi không hề chạm đất.  

 

Điều này khiến khách khứa cảm thấy có phần không thoải mái, luôn có cảm giác rợn người.  

 

Nhưng những người có thể đến đây ngày hôm nay đều có ít nhiều quan hệ với Huyền Hàng Môn, đều có thể dễ dàng chấp nhận kiểu hàng thuật này. Một vài người tinh mắt hơn còn nhận ra bốn người khiêng kiệu này chính là Kim Cổ Mạn Đồng.  

 

Có thể dùng bốn Kim Cổ Mạn Đồng để khiêng kiệu, Huyền Hàng Môn thực xứng với danh cửa hàng đứng đầu Nam Dương. Trong lòng mọi người càng có thêm vài phần kính nể.  

 

Mạn Đan đứng trên bậc thềm, thấy đội đón dâu đã vào cửa thì gật đầu hài lòng.  

 

“Mời chú rể bước ra.” Ông ta nói.  

 

Một lát sau, vài chàng trai trẻ khiêng một cái cáng ra khỏi phòng khách, ‘chú rể’ đang đứng trên đấy.  

 

Chú rể mặc một bộ truyền thống, chiếc áo dài tinh xảo phối cùng chiếc quần cùng màu, đầu đội khăn, chất liệu hoa lệ được thêu bằng tơ vàng, toát lên khí chất quý tộc.  

 

Thế nhưng khi mọi người nhìn rõ gương mặt của “chú rể”, ai nấy đều không khỏi kinh hãi, bởi vì khuôn mặt đó đen sì, cũng không có ngũ quan.  

eyJpdiI6Incxc05ENUxYS1wvdnhUdUZxc25GWWt3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImoxQXhBcEtLSWpSa1pZMXBNc2Q4WHN3UkIzSjJRNGE5UE9uc2hcL3A1V3JJUjdcL3Vodnd5V2J0eTN5THJVVHorWSIsIm1hYyI6IjNiOWNkYjg3OTFlMjU4MzRhY2NiNTk5N2Q3MTQxNDAzMTY4NGNkN2JjZmZjY2RkZGY4OTg0MGI1NzI0NjhmOTYifQ==
eyJpdiI6ImFFRktTd0FDeW54Snl6eFV4Mll4OGc9PSIsInZhbHVlIjoiMnF6SEVDSWlwNkk4bTBER0hLRFpGSmhWNnp2a0IzUUlFOUs5YTV3Uzd6QTZNcWhyYVlRbXhRSnd4UElyU2JrMUpIYzlUR1pqbkdXRDNNUFpJNlAzTmlDcjRib1pCV08ybGlJWWtYSXFMSUtcLzF5NHpJSExWakd3cTZkaXBcL1ZkSkY3TjQrbVUrY2EwVGdzZWZxRW5VYW9kR3U2U2luM0tMcU44eDZaUnFpamJHWDBVd0F2dmhKTytYQXBKTlhSNWZyYXFUNjdReHdVSTJJOTZqdDNLSm4yVmdpXC8zK3RYQWRwT1g0NWFnOUhZSk9RVDlmRmdPMUxWNzdwblJuVGEwaEJ4MnhUaklHYnZscDdYNWJ4eFAzWk9OVWw4WmROZGxDV2lRR1llZFwvdWM5T1lJa2ZLUjk2VEVWTkhIT3dadjhzSE1cLzBteEV4YjJzcTF0Y0xOS1lJVTU0bkdiTmNqNkh5dHM1TXhWTWZMVVVkUkc5TnVhc0swYVwvRHBXXC82SEIybjFKUHVQUWwwV2RmSVlUVUNJMkJ3ZW10YW03Z3FqWTFTalI3SGM3ZUpGN1IwTVBGUEVTM2hDdDlLcUx4MjV1ajAyazBmKytFRXRjdXQ5VzkzSUFKdWRFQkVjeHJldEE2WVFFdmlxYW0rbHBDYm1ld01TbTlvaWdNdlNTbVwvcTdUajhhTDhvT0U0aktPS1gwQVFIdE02S1B5WTRsQm0wMmdhNTYxRVhGTG5xa1pCY3QwYUVNdUpYK1FpRHJneU85TmhCMjlmZHJOaTZtNXlTTFhjWnU0WVB2bldtR1RFUUxpRGk0bUhYSUl4ZW9nXC9CdjNxcko4czQ5MTJldW9BMnlMM3FROTRBKzhWTmVlSFBIb3dkeXhwRUo4dUNHUzl0d01uOFdSSUVSYUhwWjJcL2lVNVlabnhIWW5EWSsrMUdncjMzYUtCTEpRbStZdzlLOGF4YWhhdjBCaXdJekpaOGFoRTVlTU9FNHppSmtMV2gzK1NiM3FMbGp5NDBrMUhNS1J0K0dCRFJDaDVhajZsdWV6a0JWRG5cL2FCMU9YUmszd1BhMUs1WkhLcHUxNFpjakh6aTFqSGNUbkM5Z1R6OTVkVVhkSUtJOW1pVktqNzBDZ0Rna0tRY2Q0NmM4ZThTZEFVUnAwczRld2JtSXIyRXBJQ05rRUtjYUVxdXJRSk9rU0E5ZDBcL0UyVlpuQjcrZHpKVTZiXC9RZFJoT2cwOCtRSDFBUzVlN0lJNW5sc3RNUUh2QjdzeWxINmM5YUE4WXNDNzUweiIsIm1hYyI6ImIzNTE3ZGZkNjY4NjVjNTViODczYmIxMTc2OTkwZTI4OWJiNDIzMTNlMTUxMzVkYzQ1ZDcxMTdiZWRiYjNmMDcifQ==

Ads
';
Advertisement