Ánh trăng ấm áp bỗng trở nên lạnh lẽo như băng.
Mặt trăng trở nên thật lớn, biến thành vầng trăng khổng lồ, lơ lửng trên bầu trời của thành phố cổ, khiến người ta có cảm giác áp lực vô tận.
Thiên sứ dưới trăng dang rộng đôi cánh, tựa như bay ra từ trong mặt trăng.
Ở rìa mặt trăng, có vị kỵ sĩ, cưỡi ngựa cao, cầm giáo dài, oai phong lẫm liệt.
“Anh là Lý Dục Thần?” Sariel nhìn từ trên cao, cả giọng nói cũng cao cao tại thượng, như tiên nhân hạ phàm, xét hỏi người phàm.
“Đúng vậy, có gì chỉ giáo?” Lý Dục Thần thu hoa sen đen và kiếm Huyền Minh về.
“Quả nhiên anh cùng phe với kẻ phóng hỏa!”
“Nếu tôi nói không phải, e rằng các người cũng chẳng tin, vậy thì cứ cho là phải đi.”
Thái độ dửng dưng của Lý Dục Thần khiến Sariel khá tức giận. Trên khuôn mặt thiên sứ hiện lên vẻ giận dữ, đôi cánh phía sau, trong ánh trăng bạc, bóng ma khổng lồ từ từ hiện lên.
Ma quỷ và thiên sứ cùng lúc xuất hiện dưới ánh trăng, toát lên vẻ hòa hợp đến lạ, như thể họ vốn là một thể thống nhất.
“Anh thật sự cho rằng chỉ vì kiểm soát được Hắc Hỏa mà có thể đối đầu với Thánh Quang sao? Anh quá ngây thơ rồi! Hắc Hỏa có thể tiêu diệt Thánh Quang, nhưng Thánh Quang cũng có thể hủy diệt Hắc Hỏa, mà Hắc Hỏa anh có, chỉ là chút hỏa chủng đến từ dị giới, trong khi ở thế giới này Thánh Quang là vô tận.”
Sariel vừa nói, vừa vỗ đôi cánh. Bóng ma sau lưng cô ta càng lúc càng lớn, gần như chiếm trọn cả vầng trăng khổng lồ. Hàm răng nanh khổng lồ cùng cái miệng sắc bén ấy, tựa như sắp nuốt chửng cả thành phố.
Cuối cùng Lý Dục Thần cũng cảm nhận được sức mạnh kinh hoàng của thiên sứ Thánh Quang.
Đây là cường giả đỉnh cấp của giáo hội Thánh Quang.
Huống hồ bên cạnh cô ta còn có vua của thánh kỵ sĩ, người phàm duy nhất từng được Carroll nhắc đến là có thể chiến đấu với Thần.
Chả trách Ngũ sư huynh ban nãy chỉ còn biết tháo chạy trong hỗn loạn.
Chỉ không rõ vua của thánh kỵ sĩ và thiên sứ Thánh Quang ai mới là người mạnh hơn.
Từ sau khi bế quan, đây là lần đầu tiên Lý Dục Thần gặp cường giả thực sự.
Ô Huyết Nguyên Ma ở bí cảnh Thục Sơn cũng mạnh, nhưng không mạnh vì pháp lực, mà là sức mạnh sinh ra từ sự ô uế nguyên thủy, loại năng lượng thuộc về tự nhiên.
Còn hai người trước mắt đây mới thật sự là tu hành giả chân chính, một người tu luyện linh năng, một người rèn luyện thân thể, và nhờ vào pháp môn đặc thù của giáo hội Thánh Quang, họ nhận được thần lực ban tặng từ Thánh Quang.
“Asbeel muốn hợp tác với anh, nhưng tôi thì chưa từng đồng ý. Anh thả tên phóng hỏa, tức là kẻ địch của đảo Delin. Giờ đây, nhân danh Thần, tôi sẽ phán xử anh, ban cho anh án tử, đón nhận sự thanh tẩy trong Thánh Quang đi!”
Giọng nói của thánh Sariel trở nên trang nghiêm, linh thiêng.
Trên khuôn mặt cô ta phủ tầng thánh quang rực rỡ, đôi cánh tỏa ra quầng sáng mờ ảo, mỗi cái vỗ cánh, gió sáng lan tỏa trong không trung, lượn lờ như từng đợt sóng.
Bóng ma khổng lồ kia càng lúc càng dữ tợn, há to miệng, phát ra tiếng gào thê lương xuyên thấu tâm linh.
Ngay khi bóng ma chuẩn bị lao xuống, bỗng vang lên tiếng hí dài của chiến mã.
Hawkworth thúc ngựa dưới thân, tay cầm trường thương, nhảy vọt qua hư không, xuất hiện giữa thánh Sariel và Lý Dục Thần.
“Khoan đã!” Hawkworth giơ thương nói lớn.
Thánh Sariel ngẩn người, hỏi: “Hawkworth, ông định làm gì?”
“Kẻ này là đồng bọn của tên phóng hỏa, chính cô cũng vừa nói, cậu ta là kẻ địch của đảo Delin, tôi sẽ đưa cậu ta về Delin để giao cho giáo đình xét xử.”
“Ông cho rằng tôi không đủ tư cách nhân danh Thần để xét xử anh ta sao?” Thánh Sariel giận dữ nói.
“Không, cô là thánh thiên sứ, là đại diện tối cao của Thần nơi trần thế, đương nhiên có đủ tư cách. Nhưng theo giáo lệnh của giáo hội Thánh Quang, đoàn thiên sứ không được can thiệp vào giáo vụ. Người này là kẻ dị giáo đến từ phương Đông, chúng đã thiêu hủy phòng thí nghiệm, tất nhiên là có mưu đồ, đây là chuyện giáo vụ, không phải chuyện của Thần.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất