Những ngọn núi hiểm trở như những người canh giữ thời gian, lặng lẽ đứng đó. Đỉnh núi phủ tuyết vĩnh cửu, tựa như kim cương khảm trên vương miện, tỏa ra ánh sáng thần bí dưới ánh trăng.
Mỗi đường núi đều là tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc bởi năm tháng, đứng vững giữa dòng chảy lịch sử, chứng kiến vô số nền văn minh hưng thịnh rồi suy vong. Những khe núi giữa núi rừng sâu thẳm và tĩnh lặng, như hơi thở của chính đất liền. Con suối trong veo uốn lượn chảy qua, mang theo bí mật và trí tuệ của núi rừng, đổ về những dòng sông rộng lớn hơn.
Lưng chừng núi phía xa vẫn còn được phủ bởi màu xanh của rừng cây. Những cây tùng cây bách xanh tốt quanh năm vẫn giữ được sức sống mãnh liệt ngay giữa mùa đông lạnh giá, từng chiếc lá như đang kể lại câu chuyện sinh mệnh của dãy núi cổ xưa này.
Lý Dục Thần đứng trên đỉnh núi, nhìn về phương xa, không khỏi nhớ đến Côn Luân, vùng đất bao la ngập tràn linh khí vô hạn, từ đó sản sinh ra vô số sinh mệnh kỳ lạ.
Ngẩng đầu nhìn lên, tiếc rằng nơi này không có thiên lộ, chỉ có một vầng trăng sáng treo giữa bầu trời, không chỗ bám víu, yên tĩnh và dịu dàng, như một người mẹ hiền từ và xinh đẹp đang dõi theo nhân gian.
“Biết không, nơi đây từng được gọi là Tiểu Côn Luân.” Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Lý Dục Thần quay lại, nhìn thấy người đàn ông trung niên thấp bé, để hai hàng râu hình chữ bát, gọi một tiếng: “Ngũ sư huynh!”
“Tiểu sư đệ, huynh biết ngay thế nào đệ cũng tìm tới mà, hahahaha!” Vân Hạc cười vui vẻ, râu rung rung, trông vô cùng hài hước.
Lý Dục Thần thấy dáng vẻ ấy của hắn, không khỏi nhớ lại những ngày ở Thiên Đô, Vân Hạc có lẽ là vị sư huynh lớn tuổi duy nhất có thể không kiêng dè gì mà thoải mái đùa giỡn cùng anh.
“Ngũ sư huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao huynh lại đốt phòng thí nghiệm của giáo hội Thánh Quang?” Lý Dục Thần hỏi.
“Này, nhóc con, chúng ta đã bao nhiêu năm không gặp rồi? Vừa gặp đã hỏi mấy chuyện vặt vãnh đó à, chẳng phải nên hỏi xem sư huynh có khỏe không, tối nay ăn gì chưa, có tìm được chị dâu nào cho đệ không à?” Vân Hạc trợn mắt thổi râu mà nói.
Lý Dục Thần không khỏi mỉm cười, Ngũ sư huynh vẫn phóng khoáng như xưa, thích đùa giỡn không kiềm chế được.
“Ngũ sư huynh, vậy đã tìm được chị dâu cho đệ chưa?” Anh cười hỏi.
Vân Hạc nghiêm mặt lại: “Chị dâu gì chứ? Ngũ sư huynh của đệ băng thanh ngọc khiết, thân tựa Côn Luân, lòng như trăng sáng, sao có thể vì nữ sắc mà lạc lối? Còn nhãi con, đệ thì sao, nghe nói sau khi xuống núi cưới một cô vợ xinh đẹp, lại còn vướng vào mấy cô nàng nữa cơ mà!”
Lý Dục Thần ngạc nhiên: “Ngũ sư huynh, huynh nghe ai nói thế? Đệ chỉ cưới một người vợ thôi, cũng là nhân duyên trần thế của đệ, sư phụ biết mà.”
“Vậy thì tốt!” Vân Hạc lại trở về vẻ mặt cười đùa hí hửng, “Huynh đã nói rồi, nhóc con, đệ thông minh như vậy, sao lại sa vào bẫy tình được. Con bé Vãn Tình ấy cứ hay nói linh tinh!”
“Hả? Thập Thất sư tỷ?”
“He he, con nhóc ấy đối với đệ đâu phải bình thường, đệ cưới vợ rồi không đoái hoài gì đến sư tỷ, huynh thấy con bé đang ghen đấy!”
Vân Hạc nói xong lại phá lên cười, dường như tưởng tượng ra cảnh Hướng Vãn Tình giận dỗi vì ghen, khiến hắn vui cực kỳ.
Lý Dục Thần nói: “Không đâu, Hướng sư tỷ đối xử tốt với đệ, đệ cũng biết, đệ vẫn luôn coi tỷ ấy như chị ruột.”
“Ái chà, được rồi được rồi, cái kiểu chị chị em em này buồn nôn chết đi được.” Vân Hạc lại bắt đầu mất kiên nhẫn, “Ngũ sư huynh nói cho đệ biết, tất cả những vẻ ngoài xinh đẹp đều là chướng ngại của tu hành.”
“Đây là kinh nghiệm của ngũ sư huynh sao?”
“Tất nhiên là… A, gì, không, tất nhiên không phải, huynh băng thanh ngọc khiết, sao có mấy cái kinh nghiệm bừa bãi như bọn đệ, đây là cảm ngộ tu hành! Chờ đến khi đệ tu tới cảnh giới như ta, tự nhiên sẽ hiểu!”
Vân Hạc làm ra vẻ một vị trưởng bối, bắt đầu giáo huấn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất