Nhưng năm đó ông ta một lòng đi theo Tuyết Miêu tu hành, không quản vụ này, giờ thì hay rồi, đã xảy ra chuyện, nô bộc phạm chủ.
Độc Cô ẢNh biết mấy ngày này vận mệnh của Độc Cô gia sẽ gặp nguy, nhưng hậu quả đã gieo, chỉ còn cách dẹp yên lửa giận của Dương Bách Xuyên. Nghe thấy Dương Bách Xuyên châm chọc, ông ta càng thêm sợ hãi: “Thuộc hạ đáng chết vạn lần, mấy năm nay không quản lý con cháu trong nhà, mọi thứ tùy môn chủ xử lý.”
“Hừ.” Dương Bách Xuyên cũng không ngu ngốc, nghĩ đến cục diện bây giờ, sợ rằng cũng không phải do Độc Cô Ảnh làm. Lão già này chỉ một lòng tu đại đạo ẩn nấp, e rằng năm đó bái Tuyết Miêu làm sư phụ xong thì đi theo Tuyết Miêu tu hành, không quản lý việc gia tộc nên mới dẫn đến cơ sự hôm nay.
Đúng lúc này, hơn trăm tia sáng rơi xuống, hơi thở rất cường đại, đều là Tiên Đế.
Dương Bách Xuyên liếc nhìn từng người rồi dừng lại ở một người trong đó, xem ra đây là kẻ dẫn đầu, cũng là một trong tứ đại tộc lão năm đó của Độc Cô gia.
Sắc mặt người này trắng bệch, quỳ xuống hô to: “Gia chủ đương nhiệm của Độc Cô gia, Độc Cô Thần Quang bái kiến môn chủ.”
Độc Cô Thần Quang là một trong tứ tộc lão năm đó nên biết rất rõ chuyện xảy ra lúc ấy. Cục diện hôm nay có trách thì phải trách lão ta, năm đó sau khi lão tổ giết chết đại gia chủ đương nhiệm đã chỉ định lão ta làm gia chủ. Mấy năm nay lão tổ và Tuyết Miêu tránh ở cấm địa gia tộc, không quản việc gia tộc, chỉ ra lệnh thống nhất Tiên Thành Hỗn Loạn, tìm kiếm đệ tử xuất sắc để bồi dưỡng sát thủ và nhân viên tình báo, chuyện còn lại thì không quản.
Còn Độc Cô Thần Quang, sau khi nếm thử tư vị quyền lực đã nâng đỡ con cháu trong mạch của mình rồi tạo thành cục diện hôm nay. Mấy năm nay Tuyết Miêu cũng không ra mặt quán xuyến, Dương Bách Xuyên cũng chưa từng đến làm Độc Cô Thần Quang nảy sinh ra ý đồ khác, một lòng phát triển lớn mạnh Độc Cô gia tộc, chờ tiêu diệt Vân Môn chó má gì đó của Dương Bách Xuyên xong thì Độc Cô gia của bọn họ chính là gia tộc đứng đầy Tiên Thành Hỗn Loạn.
Mấy năm nay, nhờ sát thủ và mạnh lưới tình báo do lão tổ và Tuyết Miêu bồi dưỡng ra, Độc Cô Thần Quang đã thu phục 90% Tiên Vương Tiên Đế ở Tiên Thành Hỗn Loạn, đưa Độc Cô gia trở thành gia tộc đứng đầu Tiên Thành.
Dục vọng của lão ta bành trướng, con cháu dưới môn cũng ương ngạnh theo.
Ai biết hôm nay Dương Bách Xuyên lại xuất hiện, mà rõ ràng lão tổ nhà mình đã đột phá Tiên Tôn, lại không ngờ vừa nhìn thấy Dương Bách Xuyênđã quỳ xuống.
Độc Cô Thần Quang còn đang nghĩ sau khi lão tổ trở thành Tiên Tôn sẽ lật đổ Vân Môn, thêm cả bối cảnh mấy năm nay lão ta xây dựng, thu phục Tiên Vương Tiên Đế khách khanh thì Dương Bách Xuyên đến cũng vô dụng, cùng lắm thì giết chết hắn là được.
Ai mà ngờ lão tổ vừa xuất hiện đã trực tiếp quỳ xuống.
Điều này khiến Độc Cô Thần Quang vô cùng thất vọng.
Khi Dương Bách Xuyên nhìn đến, Độc Cô Thần Quang cắn răng quỳ xuống, bởi vì lão tổ đều quỳ, không có lý gì lão ta không quỳ.
Độc Cô Thần Quang vừa quỳ, hơn trăm Tiên Đế phía sau cũng quỳ xuống.
Cảnh tượng này rất chấn động.
Dương Bách Xuyên quan sát Độc Cô Thần Quang, híp mắt lại, bởi vì hắn vừa bắt giữ được sát ý và không cam lòng lóe lên trong mắt Độc Cô Thần Quang.
Tuy lão ta che giấu rất kỹ, nhưng trước Càn Khôn Nhãn thì đã bị bắt được.
Dương Bách Xuyên lên tiếng: “Ngươi là một trong bốn tộc lão năm đó đúng không?”
“Vâng.” Độc Cô Thần Quang đáp.
“Tức là Độc Cô Ngọc nằm trên mặt đất thuộc một mạch của ngươi?” Dương Bách Xuyên đã đoán được đại khái nhưng vẫn hỏi.
“Vâng, hắn là cháu trai của ta, vô tri không quen biết môn chủ nên đã vô lễ, mong môn chủ nương tay tha cho hắn một lần thì sự vô tri này.” Độc Cô Thần Quang nói.
“Ha hả, Độc Cô Ngọc được gọi là Cửu công tử, hoành hành Tiên Thành Hỗn Loạn, ra ngoài ngồi kiệu vàng, tám Tiên Vương khiêng kiệu, bốn Tiên Đế đứng hai bên bảo vệ, hai ác nô Tiên Vương chạy chân, roi dài vung vẩy, chướng khí mù mịt. Hôm nay hắn ta muốn đánh gãy hai chân của bản đế, làm bản đế bò như một con chó.”
“Bản đế muốn hỏi một câu, ai là chó? Ngươi nói cho bản đế biết, Độc Cô gia và bản đế có quan hệ gì? Hôm nay cũng để cho các tu sĩ ở Tiên Thành Hỗn Loạn đều biết bản đế là gì của Độc Cô gia.”
Dương Bách Xuyên lạnh nhạt nhìn chằm chằm Độc Cô Thần Quang, tỏ ý rất rõ, hôm nay chính miệng Độc Cô Thần Quang phải nói cho toàn bộ Tiên Thành Hỗn Loạn, toàn bộ Độc Cô gia chỉ là con chó của bản đế mà thôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất