Trên đường đến đây, Dương Bách Xuyên đã nghe Viên quản sự lẩm bẩm, những quản sự như bọn họ đều có cấp trên là các Phong chủ, mà ông ta cũng lệ thuộc vào một vị Phong chủ, mỗi người lại thuộc về một “vòng tròn nhỏ” riêng biệt.
Lúc này, sự xuất hiện đột ngột của Diêu Đại Hoa khiến Dương Bách Xuyên có thể thấy rõ ràng, mối quan hệ giữa người này với quản sự Viên rất căng thẳng, từng câu từng chữ của Diêu Đại Hoa đều mang ý châm chọc, rất mạnh mẽ, có vẻ như bình thường Viên quản sự đã phải chịu không ít ánh mắt khinh bỉ từ Diêu Đại Hoa.
Tình huống cụ thể là gì thì Dương Bách Xuyên vẫn chưa rõ, nhưng suy cho cùng cũng đều là quản sự của Dao Trì, chắc cũng không đến mức đánh nhau. Dương Bách Xuyên hoàn toàn không định xen vào, bởi vì việc tìm mấy nữ nhân của hắn mới là chuyện quan trọng nhất lúc này, nhưng không ngờ, chuyện xảy ra sau đó lại khiến hắn bị kéo vào cuộc.
Chỉ nghe thấy Diêu Đại Hoa nói với giọng mỉa mai: “Ta đến đây làm gì thì một quản sự ngoại môn như ngươi không quản được, ta thấy ưng ý cái tiểu viện này rồi, đưa Môn chủ của Phi Tinh Môn là Sa Tĩnh Thiên đạo hữu đến ở…”
Viên quản sự lập tức nổi giận: “Diêu Đại Hoa, ngươi đúng là ức hiếp người quá đáng! Cái viện này là ta đến trước, ta đưa chủ... đưa Môn chủ của Vân Môn là Dương Bách Xuyên của Tiên Vực Hỗn Loạn đến ở rồi.” Sao Viên quản sự có thể không nhìn ra là Diêu Đại Hoa này đang cố ý gây chuyện, muốn chiếm cái tiểu viện này để lấy lòng ai đó.
Hiện giờ, mạng sống của ông ta đang nằm trong tay Dương Bách Xuyên, coi như là người hầu của Dương Bách Xuyên rồi, vừa mới tìm được một tiểu viện không tệ, Diêu Đại Hoa đã nhảy ra cướp ngang, đúng là quá đáng.
Càng khiến Viên quản sự thấy mất hết mặt mũi.
“Ha ha, lão tử cứ muốn để mấy vị đạo hữu của Phi Tinh Môn vào ở đấy, ngươi thì làm gì được? Một quản sự ngoại môn như ngươi mà cũng đòi cãi với quản sự nội môn như lão tử đây? Mẹ nó, ngươi dẫn theo một tên Môn chủ tu vi Tiên Đế trung kỳ mà đòi ở tiểu viện thượng đẳng? Có đủ tư cách không? Không thấy Môn chủ của Phi Tinh Môn Sa Tĩnh Thiên đạo hữu là Tiên Tôn à? Cút qua một bên!” Lúc này, Diêu Đại Hoa không hề nể mặt Viên quản sự chút nào.
“Diêu Đại Hoa, hôm nay Viên Bộ Sơn ta nhất định không nhường, tiểu viện này ta đã đăng ký rồi, hơn nữa ở Dao Trì ta cũng không có quy định nào nói tu vi cao thấp thì không được vào ở tiểu viện thượng đẳng. Hôm nay nếu ngươi còn cố tình lý sự, chúng ta cứ đến gặp Phong chủ đại nhân mà phân xử!” Viên quản sự bắt đầu chửi rủa.
“Ha ha ha… Viên Bộ Sơn, đầu óc ngươi bị hỏng rồi à? Phong chủ đại nhân bận trăm công nghìn việc, ngươi nghĩ ngài ấy sẽ lo mấy chuyện vặt vãnh này à? Huống chi lão tử là quản sự nội môn, ngươi là quản sự ngoại môn, không lẽ ngươi không hiểu quy củ của Dao Trì là nội môn trên ngoại môn sao? Biết điều thì cút đi! Nếu không phải vì ngươi là phế vật cùng thuộc dưới trướng một Phong chủ như lão tử thì hôm nay ta đã đánh cho ngươi tàn phế rồi, cút ngay!” Diêu Đại Hoa ăn mặc như yêu quái, lúc này mắng chửi chẳng khác gì kẻ chợ búa.
Vô cùng bá đạo.
Theo Dương Bách Xuyên thấy, rõ ràng đây là đang bắt nạt Viên quản sự.
Thật ra ban đầu, hắn không định dính vào mấy chuyện lặt vặt này, nhưng bây giờ thì khác, dù gì Viên quản sự cũng là người mà hắn đã dùng Sinh Tử Phù để khống chế, nói trắng ra đã là thuộc hạ của hắn.
Hơn nữa chuyện này còn liên quan trực tiếp đến hắn, nếu hôm nay để cho Diêu Đại Hoa bắt nạt Viên quản sự, chiếm lấy tiểu viện mà bọn họ đã để ý thì mặt mũi Dương Bách Xuyên còn để đâu?
Khi trong lòng đang tính toán làm sao dạy dỗ Diêu Đại Hoa một trận thì không ngờ lại có một người trung niên đứng phía sau Diêu Đại Hoa lên tiếng, hơn nữa còn nhắm thẳng vào hắn.
Tất nhiên, sau lưng Diêu Đại Hoa có dẫn theo mười hai người, nam nữ đều có, rõ ràng là đến tham gia Đại hội Dao Trì, đương nhiên Dương Bách Xuyên biết rõ tình huống này, trưởng bối sư môn dẫn đệ tử môn hạ ra ngoài để mở mang tầm mắt.
Trong đó có một lão giả tu vi Tiên Tôn sơ kỳ, không cần hỏi cũng biết chính là Môn chủ Phi Tinh Môn - Sa Tĩnh Thiên mà Diêu Đại Hoa vừa nhắc tới, hai người trung niên đứng hai bên ông ta đều là tu vi Tiên Đế đại viên mãn, tu vi của những đệ tử còn lại thì không đáng nhắc đến.
Trong số ba cường giả có một trung niên bước ra, nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, trầm giọng nói: “Vị đạo hữu này, Tiên Giới là nơi lấy thực lực làm trọng, dù ngươi là Môn chủ thì cũng nên có chút tự biết thân biết phận chứ? Chẳng lẽ một Tiên Đế trung kỳ như ngươi lại không biết đứng ra lên tiếng khuyên can khi hai vị quản sự Dao Trì đang tranh cãi sao?”
Bề ngoài mà nói, đúng là Dương Bách Xuyên chẳng có cao thủ nào bên cạnh, bản thân người Môn chủ như Dương Bách Xuyên cũng chỉ là một Tiên Đế trung kỳ, Cổ Kiếm là Tiên Đế sơ kỳ, còn Hồng Y thì hoàn toàn không có khí tức pháp lực, rất dễ bị người khác bỏ qua.
Chồn nhỏ ngồi trên vai Dương Bách Xuyên cũng chỉ giống thú cưng, Tuyết Miêu thì đi tìm người, Độc Cô Ảnh đã rời đi trước, với đội hình này, bị khinh thường cũng là chuyện dễ hiểu.
Còn Dương Bách Xuyên thì sao?
Vốn dĩ hắn đang lo không có cơ hội, không ngờ đối phương lại tự dâng gối đến cửa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất