Vân Trường Sinh và Tinh Thần Tử nhìn tiểu sư muội mặt đỏ như gấc, bật cười ha hả: “Ha ha ha... tiểu sư muội, Bọn huynh hiểu! Muội thích tiểu sư đệ, chuyện tốt ấy mà! Chúng ta không phản đối, ủng hộ muội! Ha ha ha...”  

 

“Hai người... còn cười... không được cười nữa!”  

 

Ba sư huynh muội đuổi nhau ầm ĩ.  

 

Đúng lúc này, Vân Trường Sinh đột nhiên nhìn về phía cửa đại điện, nói: “Thôi đừng ồn nữa, tiểu sư đệ xuất quan rồi~”  

 

Tinh Thần Tử và Cơ Tử Hà vội nhìn lại, quả nhiên thấy Dương Bách Xuyên bước ra khỏi đại điện.  

 

“Tiểu sư đệ! Cuối cùng đệ cũng xuất quan rồi~”  

 

Cơ Tử Hà hét lên, lao về phía Dương Bách Xuyên.  

 

...  

 

Lúc này, Dương Bách Xuyên đang được Tiểu Thất và Đại Nha Đầu hành lễ, trong lòng hơi bối rối.  

 

“Chúc mừng thiếu chủ xuất quan, tu vi tăng mạnh ~”  

 

Đại Nha Đầu dẫn Tiểu Thất cúi lạy, thái độ vô cùng cung kính.  

 

“Hai vị sư tỷ đừng khách sáo, mau đứng dậy đi~”  

 

Dương Bách Xuyên biết rõ hai người này đều là thị nữ thân tín bên cạnh sư nương, tu vi đại Tiên tôn lão luyện, cao hơn hắn không biết bao nhiêu lần. Để hai vị đại cao thủ như thế quỳ lạy mình, hắn thực sự không dám nhận.  

 

Đại sư huynh còn gọi bọn họ một tiếng sư tỷ, dù sư mẫu đã giao bọn họ cho hắn, trên danh nghĩa thì hắn là thiếu chủ của các nàng, nhưng Dương Bách Xuyên thật sự không dám ra vẻ.  

 

“Thiếu chủ, lễ nghi không thể bỏ qua~”  

 

Đại Nha Đầu và Tiểu Thất vẫn cung kính hành lễ xong mới đứng dậy.  

 

Dương Bách Xuyên bất lực: “Dù là về tu vi hay bên phía sư mẫu, hai vị đều không cần như vậy. Làm thế chẳng phải khiến ta xấu hổ sao? Từ nay về sau không được quỳ lạy nữa, ta không quen.”  

 

“Xin thiếu chủ gọi ta là Đại Nha Đầu. Ngài là chủ nhân Vân Môn do nương nương chỉ định, nếu còn gọi chúng ta là sư tỷ thì sẽ không thích đáng. Lễ nghi không thể bỏ.” Đại Nha Đầu trông chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi, nhưng ăn nói hành sự rất già dặn, có phần cổ hủ.  

 

Dương Bách Xuyên đau đầu, hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy thế này đi, từ nay ta không gọi các ngươi là sư tỷ nữa, chỉ gọi tên, nhưng các ngươi cũng không được tùy tiện quỳ lạy, được chứ?”  

 

Đại Nha Đầu nhìn hắn một cái, lần này không cố chấp, gật đầu: ”Tuân lệnh thiếu chủ.”  

 

“Sư đệ~”  

 

Cơ Tử Hà chạy tới, đấm vào vai Dương Bách Xuyên một cái: “Cuối cùng đệ cũng xuất quan rồi~”  

 

“Sư muội! Không được vô lễ! Mặc dù tiểu sư đệ là sư đệ, nhưng hiện tại cũng là môn chủ của chúng ta. Muội thất lễ như vậy còn ra thể thống gì?” Vân Trường Sinh trừng mắt trách mắng Cơ Tử Hà.  

 

“Muội... đại sư huynh, huynh dám quát ta?” Cơ Tử Hà trợn mắt.  

 

“Đại sư huynh đừng nghiêm trọng quá, Ở đây không có người ngoài. Đệ thích cách sư tỷ trò chuyện với đệ. Bây giờ sư phụ và sư nương đều không ở đây, nếu mọi người cứ quy củ như vậy, đệ còn sống nổi không? Nếu ba người cứ như vậy thì ta mặc kệ đó, không làm cái chức môn chủ này nữa đâu.  

 

Ban đầu đệ lập Vân Môn chỉ là muốn cho thân nhân bằng hữu hạ giới có một mái nhà, chưa từng nghĩ sẽ làm môn chủ của mọi người. Lần này tuân mệnh sư mẫu, đệ cũng chỉ cố mà làm. Mọi người đều là người thân nhất của đệ, từ nay về sau đừng khách sáo lễ nghi nữa.  

 

Đại sư huynh, huynh từng có phân thân ở hạ giới, hiểu rõ đệ không phải người câu nệ lễ tiết. Đừng ép đệ, không thì đệ quẳng gánh không làm nữa đó ~”  

 

Dương Bách Xuyên đau đầu trước tính tình cổ hủ của đại sư huynh, hắn đành lấy chuyện “bỏ chạy” ra đe dọa.  

 

Tinh Thần Tử đứng một bên cười trộm, hắn nháy mắt với Cơ Tử Hà, nàng nghe Dương Bách Xuyên nói vậy thì nhịn cười. Thật ra nàng hiểu đạo lý, cũng không có ý định gây sự với đại sư huynh, cái danh tiểu ma nữ không phải tự nhiên mà có, đơn giản là thích trêu chọc mà thôi.  

 

“Ta... đệ... Ài... sư đệ, đệ phải hiểu, sư phụ chúng ta là Chí Tôn Thiên Tà của Tiên giới, làm việc không thể không có lễ nghi quy củ, kẻo làm mất mặt sư phụ sư nương. Như vậy đi, trước mặt người ngoài thì giữ lễ, lúc không có ai thì... thôi vậy. Được chưa tiểu sư muội? Như ý muội rồi đó.” Vân Trường Sinh nhìn Cơ Tử Hà thở dài.  

 

“Hí hí, đại sư huynh vạn tuế! Sau này huynh đừng cứng nhắc như vậy nữa, ha ha~” Cơ Tử Hà cười lớn.  

 

“Ta biết ngay muội cố ý mà.” Vân Trường Sinh bất lực với tiểu sư muội nhà mình.  

 

Lúc này, Tinh Thần Tử bước tới, nhìn Dương Bách Xuyên trêu chọc: ”Giỏi đấy tiểu sư đệ, trăm năm bế quan đã đạt tới Tiên Đế đại viên mãn đỉnh phong rồi. Nói đi, trước khi đi sư mẫu đã cho đệ cái gì mà nhanh như vậy đã nhảy thẳng từ Tiên Đế trung kỳ lên đại viên mãn đỉnh phong vậy?”  

 

“Gì mà trăm năm? Sư nương đi rồi sao?” Dương Bách Xuyên giật mình.  

 

Trong cảm nhận của Dương Bách Xuyên, đó chỉ là một thoáng ngộ đạo, không ngờ đã trăm năm. Hắn chỉ nhớ lúc sư nương giảng đạo, mình rơi vào trạng thái tu luyện, tỉnh dậy đã thấy tu vi đạt tới cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong.  

eyJpdiI6IlJiY0RpWHpDeEhlWDFaN1ZhMEtBZHc9PSIsInZhbHVlIjoiK3BhQWJlMTZJcTNxN0toSXorTm9UdFhjTXVSTFJQeW1sSGRBQ2hpelwvdE9ScGU1KzNZSmE1MEtSZTF1bEpNYVMiLCJtYWMiOiJjNTI0MmY5MjRlNWRiMDcxZDc2NjcwN2IxZjViY2QxY2VjNTk2YWFhMmUwNjQyMDYzODMyMjAzMjJmYmFkZjAzIn0=
eyJpdiI6IlAyekZueWZtUjB6cWVxVUFlKzV2bkE9PSIsInZhbHVlIjoiSDl0aG00dVhzYlZiRXZLcDRcL3pXZkh3QVJ1aXg3enJDTG53a3ZnSEdMdmdYWGFaQ3B4Q2VFakdjaU85VWF0XC85ZUtBTWNZWlRVS0NyYWM0ZE1XblwvcmNCT0l3VzFpNkhpV3l2aUVqWk85RjlvODBVN1p1SjJRVVdqV2ZWaVlEOEt3UHhHRnhTbnRySE54dXFyMXNWaGp5TEFZZnNGNFIzeWxsTkM5dWdvNUtwSjkrd0ZUaVpuNnhCWGlyQWRpd3A1bjgySmdyYXF0UFlNWUw2VHVwYWFYUUZ3aFpFN0E2QVpEMFRUN011WTlZb29vYm1RamZqeURsaHJkaUdETkt0ek1zVThnckVmMGVzUjJVb3BQZXExWkhnQ2FtRTZ6ekpwdUxsTnNZSVwvVlBscDU1c1BlQm1JMkh6ZUQrRTRleU51NzZaeTh4SEhib292NFBUWEVmclV3dDBodzVNR3JFejBoWEdmUE15V2FUckZIZU5sdjZqc1BzcGVyZlczOEFJbkVCeG1iYnhuQ00xY203OWpcL1hVbUJtYllUUWpFN0x5elozOE1qZm80V3lycVluakdWYVYyVlF1ZmlXVHN0M0c0WjJNM0h0Y0h6S3VXUGtCb1lPY2tXQT09IiwibWFjIjoiYWMwYjdiZWJjMWQyYjRmNjFjNjQxZWM2YjU2NzM2MWM4NWVjYWQ4MWNiZjY1NjAwMjNjMDU2ZWU5MWQ2Y2U3YSJ9

Nói thật, hắn thật sự không nỡ rời xa Thiên Cơ sư nương.

Ads
';
Advertisement