Ba sư nương mỗi người chiếm một ngọn núi, mỗi người một cung ở tổng bộ Tiên Minh Luyện Tạo.
Nghe Đại A Đầu nói ba vị sư nương không hòa thuận, bình thường không hay gặp nhau, nếu không phải năm đó sư phụ gặp nạn thì ba sư nương cũng sẽ không liên thủ.
Vì tra ra sư phụ bị ba Thiên Tôn đánh lén, vì báo thù, ba người mới liên thủ lại thành lập Tiên Minh Luyện Tạo.
Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, tuy ở cùng thế giới tiên sơn nhưng mỗi người chiếm một nơi, rất ít gặp mặt, trước kia có gặp cũng sẽ cãi chửi nhau.
Dương Bách Xuyên tỏ vẻ hiểu, người ta có câu ba nữ nhân một đài diễn mà.
Quá bình thường.
Trước đó hắn đã lén hỏi tiểu sư tỷ về tình cách của ba vị sư nương. Theo lời tiểu sư tỷ thì Thiên Cơ sư nương thuộc về loại khôn khéo như yêu, Võ Thần Đoạn Thu Thủy sư nương thì cổ quái táo bạo, công chúa sư nương thì đanh đá, hơi tí thì nũng nịu, dù sao không có ai là người yếu kém.
Lúc ấy nghe sư tỷ nói xong, Dương Bách Xuyên buột miệng: “Vậy chẳng phải ngày thường sư phụ rất thảm?”
Kết quả nàng lại lắc đầu: “Vậy đệ sai rồi, ba vị sư nương chỉ thể hiện tính cách đó trước mặt người ngoài, còn trước mặt sư phụ, ba sư nương đều vô cùng ngoan và cực kỳ quyến rũ.”
Câu trả lời này làm Dương Bách Xuyên trợn mắt há mồm.
Nhưng cũng coi như hiểu biết sơ bộ về ba vị sư nương.
Bây giơ Thiên Cơ sư nương đã đi Đăng Thiên Lộ, hai vị sư nương còn lại thì đang bế quan tu luyện, nhưng đạo tràng của bọn họ đều có bảo hộ, về tình về lý hắn đều phải đến chào hỏi.
Mặc dù biết có đi cũng không gặp được hai vị sư nương, nhưng lễ nghĩa và thái độ thì vẫn phải có, tránh để sau này xuất quan, hai vị sư nương biết hắn đến Cửu Trọng Thiên chỉ gặp Thiên Cơ sư nương, không để ý đến bọn họ.
Nói đến cùng đều là sư nương của mình, sư phụ không ở đây, sư nương chính là trưởng bối, hắn phải đi chào hỏi, dù chỉ đi qua đó chào hỏi một cái nhưng cũng coi như có lễ nghĩa với sư nương.
Đây là điều hắn nên làm.
…
Dưới sự dẫn đường của Đại A Đầu, chẳng mấy chốc đã đến Võ Thần Cung.
Giống với Thiên Cơ Cung của Thiên Cơ sư nương, cánh cổng đóng chặt.
Nhưng Dương Bách Xuyên vẫn bước lên, khom lưng hành lễ: “Đệ tử Dương Bách Xuyên bái kiến sư nương.”
Hắn tin chắc từ ngày đầu tiên mình bước vào Tiên Minh Luyện Tạo, người của Võ Thần Cung đã nhận được tin, hơn nữa hắn còn là đệ tử quan môn của sư phụ, chắc chắn Võ Thần sư nương cũng đã biết.
Ngay sau đó cửa cung mở ra, người đi ra là một bà lão lưng còng, trong tay cầm cây chổi.
Tiếp đó chậm rãi đi xuống bậc thang, đến trước mặt Dương Bách Xuyên, gắng sức ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nói: “Lão bà tử bái kiến thiếu chủ, nương nương đang bế quan nên không thể gặp ngài, mong thiếu chủ thứ lỗi.”
Nói xong khom lưng hành lễ.
Lúc này Đại A Đầu hành lễ: “Bái kiến Tô bà bà.”
Rồi nói với Dương Bách Xuyên: “Thiếu chủ, vị này là Tô bà bà, theo hầu bên cạnh Thần Võ sư nương, là một vị lão tiền bối.”
Dương Bách Xuyên tặng cho Đại A Đầu một ánh mắt tán thưởng, rất thông minh, chỉ với một câu đã làm Dương Bách Xuyên biết thân phận của bà bà quét rác này.
Có thể được Đại A Đầu gọi là lão tiền bối, còn là người bên cạnh Võ Thần sư nương, hiển nhiên đây chính là tâm phúc của Võ Thần sư nương, hắn không thể thất lễ.
Dương Bách Xuyên cũng không cảm nhận được sự dao động pháp lực trên người Tô bà bà, cảm giác giống như Hồng Y vậy.
Một bà lão nhìn như bình thường không hề pháp lực lại có thể phụng dưỡng Võ Thần sư nương thì sao có thể là người thường được?
Trực giác mách bảo hắn, Tô bà bà này vô cùng nguy hiểm, người này chắc chắn là một cường giả.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất