Mặc dù đang nghe cha mình nói chuyện, nhưng Dương Bách Xuyên cũng cười nói: “Không sao cả, dù gì khu vực trung tâm nội môn với những kiến trúc hiện đại kia là do con tự tay thiết kế, chuyên dành cho người nhà chúng ta sinh sống và tu luyện. Sau này mọi người cũng sẽ chuyển đến đó, tự chọn chỗ ở, muốn nghỉ ngơi ở đâu cũng được, nhà cao tầng, tứ hợp viện hay kiểu làng quê giống quê nhà đều có cả...”
“Vậy được, để cha đi thông báo cho ông ngoại con, bọn họ...” Dương Quốc Trung vừa nói vừa dắt theo Đoan Mộc Uyển Nhi rời đi, bởi vì ông biết lúc này nên để không gian lại cho bọn trẻ.
Trong đại điện lúc này, ngoại trừ Lục Vũ Thư, còn lại toàn bộ đều là nữ nhân của Dương mỗ. Đông thật đấy ~
Từ Địa Cầu, Sơn Hải Giới đến Tu Chân Giới, còn có cả Tiên Giới. Tất nhiên, số nữ nhân ở Tiên Giới là nhiều nhất, chính xác hơn thì là chỉ có Cảnh Xán, còn Tuyết Hương thì vẫn chưa có tiến triển thực chất, nhưng Dương mỗ đã xem nàng ta là người của mình rồi, bởi vì Tuyết Hương đã không ít lần liều mạng vì hắn.
Huống chi Tuyết Hương là người hắn dụ dỗ từ đáy hồ lên trước đây, tính cách nàng ta ngây thơ đơn thuần, cũng vì Tuyết Hương mà hắn mới có được tọa kỵ siêu cấp như Cá Chạch.
Một nữ tử như vậy, hắn không có lý do gì để không nhận, càng không thể phụ nàng ta, nếu không thì hắn không còn là con người.
Mặc dù lúc này có chút xấu hổ, nhưng việc cần làm vẫn phải làm, vẫn phải giới thiệu Cảnh Xán và Tuyết Hương cho nhóm người Triệu Nam biết thôi.
“Khụ khụ, à... Cảnh Xán, Tuyết Hương, hai người qua đây, gặp mặt các tỷ tỷ của hai người đi nhé ~”
Mặt Dương mỗ hơi đỏ lên.
“Cảnh Xán bái kiến các vị tỷ tỷ ~”
“Tuyết Hương bái kiến các vị tỷ tỷ ~”
Mặc dù những năm qua Cảnh Xán vừa nỗ lực tu luyện vừa phải chăm lo xây dựng Vân Môn, nhưng cách đây không lâu nàng ta đã bước chân vào cảnh giới Tiên Vương sơ kỳ, nếu không bận trăm công nghìn việc như thế thì có khi tu vi của nàng ta đã tiến thêm một bước rồi, công lao của nàng ta đối với Vân Môn không hề nhỏ.
Tuyết Hương thì đã đạt cảnh giới Yêu Đế, xem như là người có tu vi cao nhất trong số các nữ nhân ở đây. Nhưng nàng ta bản tính đơn thuần, Dương Bách Xuyên nói gì nghe nấy, biết rằng đây là các phu nhân đến từ hạ giới của Dương Bách Xuyên nên nàng ta cũng không dám kiêu căng, hành lễ rất cung kính.
Đã trôi qua nhiều năm như thế, tuy nàng ta là Yêu tộc nhưng đã trưởng thành nhiều, đã hiểu rõ các quy củ của Nhân tộc, tất nhiên nàng ta hiểu rõ Dương Bách Xuyên bảo nàng ta chào hỏi các vị tỷ tỷ cũng chứng tỏ Dương Bách Xuyên đã xem nàng ta là người của hắn.
Hai người bọn họ đã từng cùng Dương mỗ trải qua mấy lần sinh tử, tuy chưa từng thực sự thành thân nhưng tình cảm đã sớm đơm hoa kết trái. Nay có thể danh chính ngôn thuận, nàng ta đương nhiên coi trọng nghi lễ này, không hề có vẻ kiêu ngạo của một Yêu Đế.
Còn nhóm người Triệu Nam dù biết hai nữ nhân này là người của Dương Bách Xuyên ở Tiên Giới, nhưng đối mặt với Tuyết Hương và Cảnh Xán có tu vi mạnh mẽ thì cũng không dám coi thường, bởi trong giới tu luyện mãi mãi có chỉ có quy luật là “cường giả vi tôn”, tu vi cảnh giới của đám tỷ muội các nàng mới chỉ là Kim Tiên, còn kém xa hai muội muội ở Tiên Giới đang ở trước mặt.
Triệu Nam là người lên tiếng đầu tiên: “Hai vị… hai vị muội muội không cần đa lễ, mau đứng dậy đi ~”
Lúc này, Tuyết Hương và Cảnh Xán mới đứng dậy.
Dương Bách Xuyên biết rõ tâm trạng của Triệu Nam và Độc Cô Vô Tình, bèn cười nói: “Trong nhà chúng ta không phân tu vi, chỉ phân vai vế. Các nàng làm tỷ tỷ cũng đừng câu nệ, mặc dù hai nàng ấy có tu vi cao, nhưng tư chất của các nàng không thua kém gì, sau này nhất định sẽ đuổi kịp hai người bọn họ.”
Mặc dù Dương mỗ nói ra những lời này chỉ để an ủi đám người Triệu Nam, nhưng cũng không sai, bởi vì hắn biết rõ cảnh giới của Tiên nhân càng về sau thì việc đột phá càng khó, còn ở cảnh giới đầu thì chỉ cần tư chất đủ tốt, tài nguyên đầy đủ thì có thể tiến bộ nhanh như gió.
Mà hiện giờ hắn không thiếu tài nguyên để cho các nữ nhân của mình tu luyện.
Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, nhóm người Triệu Nam cũng nhẹ lòng, thực ra các nàng cũng lo lắng sẽ xảy ra tình huống bị các muội muội đến sau lấn át, nếu thật sự xảy ra thì sẽ rất lúng túng.
“Chỉ có chàng là biết nói, tất nhiên bọn ta biết hai vị muội muội đây là người hiểu lễ nghĩa, vừa nhìn tướng mạo đã biết là người tốt rồi.” Cuối cùng là chính cung nương nương bao năm đứng đầu chính cung, vẫn có chút khí phách và thủ đoạn, chỉ vài câu nói đã kéo gần quan hệ với Tuyết Hương và Cảnh Xán, lại còn cười tươi tiến lên chủ động nắm tay Cảnh Xán và Tuyết Hương.
Đám người Độc Cô Vô Tình thấy vậy thì cũng yên tâm, từng người một tiến lên bắt chuyện với Tuyết Hương và Cảnh Xán.
Chủ đề giữa các nữ nhân luôn luôn nhiều hơn đàn ông, một khi thân thiết thì có thể hòa hợp rất nhanh.
Trong chốc lát, toàn là tiếng nói chuyện ríu rít của các nữ nhân.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất