Sớm biết vậy đã không chọc giận Vân Trường Sinh! Giờ thì hết đường rồi.  

 

 

Cầu xin không được, cũng chẳng ai giúp, Chung Văn Hạ tuyệt vọng nhắm mắt, chờ đợi đòn kết liễu của Vân Trường Sinh.  

 

Những người kia, haha~  

 

Vân Trường Sinh đã lấy danh nghĩa Thiên Tà Chí Tôn và ba vị sư nương ra uy hiếp, bản thân hắn ta còn mang theo sát ý ngút trời, lúc này ai mà ai dám lên tiếng chọc giận hắn?  

 

Chẳng phải là tự tìm đường chết sao?  

 

Dù có tiếc cho Chung Văn Hạ, nhưng cũng không ai dám lên tiếng. Hơn nữa, bọn họ đều biết Chung Văn Hạ có tính toán riêng, tự chuốc họa vào thân thì trách được ai?  

 

Nếu Vân Trường Sinh thực sự muốn làm chủ Vân Môn, cần gì đến Chung Văn Hạ phải nói?  

 

Lúc này, Vân Trường Sinh giơ tay lên, pháp lực cường đại ngưng tụ, khí tức khiến người ta phải khiếp sợ, một chưởng này đủ để kết liễu Chung Văn Hạ.  

 

Thực ra trong lòng Vân Trường Sinh không muốn ra tay giết Chung Văn Hạ, hắn biết tiểu sư muội nói không sai, nếu hôm nay giết chết ông ta, dù có thể trấn áp được những lão tiên tôn này thì vẫn sẽ để lại một cái gai trong lòng họ.  

 

Về sau cũng chẳng tốt đẹp gì.  

 

Nhưng Vân Trường Sinh không nghe lời tiểu sư muội, vẫn quyết định xử lý Chung Văn Hạ.  

 

Thành thật mà nói, hắn cũng không muốn giết Chung Văn Hạ, dù sao ông ta cũng là lão làng của Luyện Tạo Tiên Minh, bao năm chống lại tam đại thế lực tiên tôn, công lao của ông ta hắn đều ghi nhớ.  

 

Nhưng...  

 

Hôm nay, hắn buộc phải làm kẻ ác.  

 

Bởi vì liên quan đến việc Luyện Tạo Tiên Minh có sáp nhập vào Vân Môn, giao lại cho tiểu sư đệ hay không. Dù những năm qua, người quản lý thực sự của Tiên Minh là hắn, nhưng chính vì thế, hắn càng phải bàn giao hoàn chỉnh cho tiểu sư đệ.  

 

Hắn hoàn toàn không để tâm đến chức môn chủ, Vân Trường Sinh hiểu đây là một trách nhiệm lớn, tiểu sư đệ sẽ rất vất vả. Hắn là đại sư huynh, hắn có nghĩa vụ và trách nhiệm giúp tiểu sư đệ thành lập Vân Môn suôn sẻ.  

 

Không thể phụ lòng kỳ vọng của sư phụ và sư nương. Trong lòng hắn, sư phụ chính là trời!  

 

Tiểu sư đệ là đệ bế quan do sư phụ chỉ định, cũng chính là truyền nhân của môn phái này. Dù là đại sư huynh, hắn cũng phải tôn trọng tiểu sư đệ.  

 

Nếu không, hắn sẽ có lỗi với sư phụ và sư nương.  

 

Làm kẻ ác là điều bắt buộc, nhưng trong lòng hắn đây cũng là một lần thử nghiệm dành cho tiểu sư đệ. Nếu hắn đóng vai ác, chắc chắn phải có người đóng vai thiện.  

 

Người đó chính là tiểu sư đệ.  

 

Nếu tiểu sư đệ thực sự có tài lãnh đạo, hôm nay Chung Văn Hạ sẽ không chết, ngược lại còn khiến trăm vị lão tiên tôn này thật lòng quy phục. Chỉ cần bọn họ tâm phục khẩu phục, toàn bộ Luyện Tạo Tiên Minh mới thực sự sáp nhập vào Vân Môn.  

 

Hắn hi vọng sư đệ sẽ đứng ra, nhưng cũng không ám chỉ gì cho Dương Bách Xuyên. Đây là thử thách của hắn dành cho tiểu sư đệ.  

 

Nhưng tay hắn đã giơ lên, pháp lực đã ngưng tụ, vậy mà tiểu sư đệ vẫn không có động tĩnh gì.  

 

Trong lòng Vân Trường Sinh thất vọng.  

 

Một chưởng này bắt buộc phải đánh xuống, Dù kết quả thế nào, hôm nay hắn nhất định phải làm kẻ ác.  

 

Vân Trường Sinh thất vọng nhắm mắt, đòn pháp lực trên tay đánh lên người Chung Văn Hạ, uy lực không hề nhỏ.  

 

“Ầm!”  

 

Tiếng nổ rung trời.  

 

“Đại sư huynh, sao phải nổi giận?”  

 

Giọng nói của Dương Bách Xuyên vang lên.  

 

Vân Trường Sinh mở to hai mắt, tròng mắt lóe lên tia sáng.  

 

Vốn đang thất vọng vì tiểu sư đệ, nhưng không ngờ trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, đệ ấy lại ra tay, chặn đứng đòn đánh trước khi nó đập xuống Chung Văn Hạ.  

 

Tiểu sư đệ không làm hắn thất vọng, càng không phụ lòng sư phụ và sư nương!  

 

Sư phụ và sư nương đã không chọn nhầm người.  

 

Làm một môn chủ, trong mắt Vân Trường Sinh, tu vi thực lực không phải là thứ quan trọng nhất, thứ cần là phải có tình thương và trí tuệ.  

 

Hành động của tiểu sư đệ lúc này đã chứng minh cả hai điều đó. Có lẽ đệ ấy đã nhìn thấu tình hình, cũng đoán được ý đồ “làm kẻ ác” của hắn vì đại cục.  

 

Được, không tệ.  

 

Trong lòng Vân Trường Sinh không ngừng tán thưởng.  

 

Nhưng vẻ mặt hắn vẫn lạnh như băng, không hề thay đổi.  

 

Tiểu sư đệ đã vượt qua được thử thách này.  

 

Chung Văn Hạ lúc này cũng mở to mắt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi uy áp của Vân Trường Sinh bao trùm lên người, ông ta tưởng mình chết chắc, không ngờ ở giây phút cuối cùng Dương Bách Xuyên ngăn cản, cứu ông ta một mạng.  

 

Lúc này, trong lòng Chung Văn Hạ tràn ngập lòng biết ơn.  

 

Những lão giả kia nhìn thấy cảnh tượng này không chỉ thở phào nhẹ nhõm, mà còn vô cùng khiếp sợ.  

 

Bởi vì Dương Bách Xuyên chỉ mới là Tiên Đế đại viên mãn, vậy mà lại có thể đỡ được một chường của Vân Trường Sinh!  

 

Với họ thì điều này quả thật là không thể nào tin nổi.  

 

Tất cả đều cảm nhận được uy lực của đòn đánh đó, không hề nương tay mà dốc toàn lực. Vân Trường Sinh là Tiên Tôn thông ngộ, vậy mà lại bị Dương Bách Xuyên chặn đứng!  

 

Một Tiên Đế đại viên mãn đỡ được chưởng của Tiên Tôn Thông Ngộ, đúng là hoang đường.  

 

Thế nhưng Dương Bách Xuyên đã làm được.  

eyJpdiI6Ik05YktCUHBQNHQyU3JhXC9EK0VjdGtnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhDbW9BY21IOXlObWtCSmEyQmRaQUJrQzhocWtUKzZSVnpOSW05YlRVME1oZWlxMEN2M2JBVkU0ODE4YzRpZ0QiLCJtYWMiOiJkYzJjZTM3YmZiMTdiMGQ3MDI5Y2ViZWRjYzA4NTMyNTFjMDlhMWRkODYzNjIzYTUzOTcyZDc1OTFlNzliMGFhIn0=
eyJpdiI6IlpzWEZ6Qjdmc0s1OVdsVWZLYTk4ZEE9PSIsInZhbHVlIjoielRacWt2TXNTZUFoK0ZOc1VVTmRic1ZobTB6RWJtMW9VZGxWZEo2ckxEcDVqeDNiUjZRXC9SU3J3WXJ6b2QyYkN6V0JVZ3l6WXl1MHV2RVRtUFNTOVA3dk4zQzV1Mktwc0cwb3p3dUIzbkdoRUl3YVE0dW5zYU1mcmdMd3JPXC84MTJ2dVdtMFd1RzN1MHRZVVB6dWxJR0xiRHFtME5OVjNVVXQrc1c4eGc1NVhtUmpDa1oxVDJqSzlHWEZXVkxDYUYzXC9TSk9ORDJiSGphdXllMWZwaEtsZXIxS2tudkp5RmxYeWl1cXduXC90YXNiWjlOOFplWHJXek1VcWd3dGtPaVwvTUdQdndyRDlsQm9UUDFIUnRaMTVEaTB5TE9kOVE4eGxwSlBvaDFZS0ZoaXpzM2NzUmp1aUM1UlQ5eVVpWjEyK1R6OWRvV3FteU1Wa2x4S29CV2lDY0JHbTZcLzRXSDcwWTlPS0JnUExNK0Q0TEp3UjJzczh0d1VVZEpsQU90VEhjIiwibWFjIjoiNzZmMTkxMmZiOTc5OWZhOTFmNGIyNzgzZmVkN2EyYzU2YTQ3OGYyNGQyOWVkMzc2YzBhYTJiOTc2OGQ1M2Q3YyJ9

Ads
';
Advertisement