Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được cấm chế này không thể phá bằng sức mạnh thô bạo, phải bắt đầu nghĩ cách mới được.  

 

 

Thực ra nguyên lý của cấm chế chính là phiên bản nâng cấp của trận pháp, bản chất vẫn là cơ sở của trận pháp, chỉ khác là nó được bày trận hoàn toàn bằng năng lượng, không cần đến tiên thạch, nhưng thường thì lại được cấu thành bởi pháp lực cực kỳ mạnh mẽ.  

 

Năm xưa hắn từng phá cấm chế của Liên Hoa Tiên Mẫu ở Dao Trì, lúc đó dù dùng bao nhiêu lực lượng cũng không thể phá nổi, sau này mới biết đó là cấm chế của cường giả Thông Ngộ.  

 

Sau đó Đại sư huynh từng nói một câu, dù các cường giả đều là tu vi Tiên Tôn đại viên mãn đỉnh phong, nhưng nếu đại viên mãn đỉnh phong có thông ngộ thì sẽ vượt xa những người chưa có. Trong mắt những người đã thông ngộ, những kẻ chưa đạt đến cảnh giới đó chỉ là sâu kiến.  

 

Thực ra lời này không hề khoa trương chút nào.  

 

Dương Bách Xuyên đã trải nghiệm sâu sắc điều này.  

 

Tuy nhiên với loại cấm chế như vậy, hắn vẫn có cách khắc chế, lực thôn phệ của bình Càn Khôn hoàn toàn có thể phá giải.  

 

Nhưng sau khi hắn cảm nhận thật kỹ cấm chế trước mắt thì thấy hoàn toàn khác với cấm chế của Liên Hoa Tiên Mẫu năm xưa, bên trong cấm chế này toát ra khí tức yêu lực vô cùng cường đại, hơn nữa không chỉ dựa trên thuộc tính ngũ hành tương sinh tương khắc, mà Dương Bách Xuyên còn cảm nhận được ít nhất ba loại trận pháp cấu thành từ trong đó, vô cùng phức tạp.  

 

Với loại cấm chế này, Dương Bách Xuyên biết ngay cả bình Càn Khôn cũng chưa chắc mở được, rõ ràng đây là cánh cửa cấm chế cấp độ Thông Ngộ.  

 

Điều này chứng tỏ là trong Tiểu Hồng Hoang chắc chắn có tồn tại cường giả cấp bậc Thông Ngộ trở lên.  

 

Quả nhiên đúng như dự đoán, Tiểu Hồng Hoang không phải là vùng đất tầm thường. Hơn nữa, sau khi Hắc Liên rời khỏi cơ thể hắn năm xưa đã ở trong Tiểu Hoang Hoang, không biết hiện giờ thay đổi thế nào rồi?  

 

Dương Bách Xuyên vẫn có lòng tin vào Hắc Liên.  

 

Lúc này đối mặt với cấm chế ở cổng tiến vào Tiểu Hồng Hoang, Dương Bách Xuyên đột nhiên nhớ tới tín vật mà Hắc Liên đã trao cho hắn lúc nàng ta rời đi năm xưa.  

 

Hắn vừa lật tay, một đóa hắc liên nhỏ bé xuất hiện trong lòng bàn tay, tỏa ra ánh sáng đen mờ mờ.  

 

Hắn nhớ năm xưa Hắc Liên từng nói trước lúc rời đi, nếu sau này hắn tới Tiểu Hồng Hoang tìm nàng ta thì chỉ cần mang theo đóa hắc liên nhỏ này.  

 

Bây giờ xem ra đây chính là chìa khóa để vào Tiểu Hoang Hoang.  

 

Bởi vì khi hắn lấy đóa hắc liên nhỏ này ra, đóa hắc liên nhỏ này tự động bay về phía cấm chế ở cổng vào.  

 

Ngay giây sau~  

 

“Ùng~”  

 

Cấm chế ở cánh cổng phát ra tiếng ầm vang, toàn bộ cấm chế dao động và rồi… mở ra.  

 

“Quả nhiên là vậy, Cá Chạch, chúng ta vào thôi~”  

 

“Được rồi~”  

 

Cá Chạch đáp lời và bay về phía cấm chế.  

 

Dương Bách Xuyên đứng trên lưng Cá Chạch, lúc xuyên qua cấm chế quả nhiên không bị phản lực, giống như chui vào mặt gương làm bằng sóng nước.  

 

Khoảnh khắc sau, hắn và Cá Chạch đã đi qua…  

 

Một thế giới hoàn toàn khác biệt với ngoại giới hiện ra trước mắt.  

 

Dương Bách Xuyên vung tay thu lại đóa hắc liên nhỏ, cánh cổng chứa cấm chế sau lưng dao động một chút rồi biến mất, trở lại yên tĩnh.  

 

“Chủ nhân, khí tức ở đây rất cổ xưa và hoang tàn, mọi thứ khiến ta có cảm giác rất kỳ lạ, nhưng ta lại cảm thấy nơi này có vẻ rất quen thuộc.” Cá Chạch mở miệng nói.  

 

Dương Bách Xuyên cười nói: “Nơi này được gọi là Tiểu Hồng Hoang, tương truyền là thế giới duy nhất còn sót lại từ thời đại Hồng Hoang, ngươi là sinh linh từ thời khai thiên tích địa, thậm chí có thể có thể ngươi còn được sinh ra sớm hơn nên khí tức càng cổ xưa thì càng quen thuộc với ngươi là đúng rồi.”  

 

“Chà đúng vậy thật, ký ức của ta là ký ức truyền thừa, ký ức truyền thừa chắc là sẽ không dễ mất đi, đợi sau này ta trưởng thành thêm thì những ký ức truyền thừa sẽ dần được giải phong. Hèn chi ta cảm thấy nơi này rất quen thuộc… nhưng chủ nhân à, nơi này liệu có nguy hiểm không?” Cá Chạch cẩn thận dò hỏi.  

 

Nghe câu hỏi của Cá Chạch, Dương Bách Xuyên cười mắng: “Ngươi không thấy xấu hổ khi làm mất mặt Côn Bằng sao? Ngươi là Côn Bằng đấy, là tồn tại siêu nhiên vượt khỏi Tam Giới Ngũ Hành, theo ta biết thì Côn Bằng thật sự đều lấy thần thú làm thức ăn. Ở thời Thượng Cổ Man Hoang, tổ tiên thần thú của ngươi gặp ngươi cũng sợ chết khiếp. Vậy mà ngươi… rõ ràng đã hóa hình rồi!”  

eyJpdiI6IkpJOHhNR0tOazNabmFQbk8ydnNMeVE9PSIsInZhbHVlIjoiMytieWI0WFwveGdkbWNNbmtEbDRjY2I0Z28wcWJQXC9GRlZNQjBUalRRaVhyeXFOMzdGZWxzOFlEWmgyUHJqVFJ3IiwibWFjIjoiOGU5N2Q0ZTQ0ODM3Zjk5YTViN2ZhNmE4NzQyZmFhNTEzZGVhZWIxM2IzZTQxYmI4NmUxZWVhZDY0YzRhMTE0YiJ9
eyJpdiI6InFSdlU2c3kwamVhUlRiUEs3MGVcL3BnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkZUTEVDYks0RXVoaDNYeUUzU0s4OXUyK2d0ZHJwWVdoTmxRVGFMc3hPZ00waDAzanVnN0M4ZXRMXC9TYVBGbStxSUZEMDZUbE5RUHp3SnpURGQxUXJCZFJzY3ZaejBaOG83d2E1TW94Zm04cmtUQ0NFWTYzU0IyV3BPZWU1ZklGWHFsTVJQM1wvcE9pZHIzOU10dnJsQmVDcWx2a1BrcVhSNEpWUk13SldDK2ZUREU5UXg4RDdEZXdPZnVqbzBpXC9HVlJ0YUZyRzNsQ0tiNHgxS1BzNzNvUThcLzdhWlwvUVdYeVVVYjFZMDZyY0tYQXhHcXJjcVwvdXNxeTJGUFZhUnJwSVwvSFdUQTBSVGttVjFPcWxMVXpHTkt5TGowK3lTV0VoZTJUNU9OOSttSk5xSnl0d1puU2NBbVJETkhVYjNLWE5CdU80QzI4UGRqR2RcL1BRZ2tcLzlHZVFlQmoreEFyYVRkVkphclNaWWFDbFFiUldOeGVZK1VxQ1hRRDhtbURHSEJWczNUcnZYK2JUbFl4NFVUdnpQTmFMQ3ZLZHhpQktDWWxYS1NLMkI0M3cyV3RMRkNqbjVQOE9pMW4rSG02XC9oSStJRFJKajdrRks5ZnV2Z3dPY3B0MWZuenFVcm82QlRGRWQ0eHRcL3JrdzRXSkpZb3p3NXpxRzVrR2tmYXV0eE02OElqbGRweGszdmFudVJrVnhJYm1oR2lFWTA2RGQrTElMYVpONGtQTlNmM1NmenhhWmxkUW96MFZnbWxcL0JwTjBvQ08wbzByOTBFNlFZbTRYYnU0R3VRMnRoSEY3cUNuZ1BiSHRGTENBTmhHVkUwMEY3Q3Qzd0ViSGRcL1E2czkwOXNWQVhIbVpUc2dIYlRuY0tNZ2pVYXVidVVSOW5GWEVaXC8xbVJaRHBlOHFMdzdrQW1IclJla2xjSHA1VjEzbkh6Rk9xMGJXRnJwalBWak1Wd2JvSE5LVXFwdUVkQVFIUmIwdDhneWtHVGlTYWpiMmRLc2tJSDVOK2tJRE5tQ3ByY2FtIiwibWFjIjoiM2Q2ZDNmNjEzNDczMTFiYjU0MzExN2IwZjU2MzIyMzA5NjM0MDFiYmQ2ZTEyYmMwOGRjNDRiNjA3NWQyYWY0MiJ9

Ads
';
Advertisement
x