“Vo ve vo ve…”  

 

Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn lên, da đầu chợt tê dại.  

 

Trên trời là một đám ong mật tụ lại đen kịt một vùng.  

 

Đủ mọi loại màu sắc,che trời lấp đất.  

 

Đây là một vùng đất hơi lõm, ba mặt núi vây quanh, lối vào là rừng rậm, ra khỏi rừng rậm là một biển hoa rộng bát ngát, mênh mông vô bờ.  

 

Quỷ dị nhất là đám ong mật trên cao, khi hắn nhìn kỹ hơn thì thấy cũng phải có chục loại ong mật, từng con to bằng nắm tay.  

 

Lúc này đang tụ lại thành đàn, xoay vòng vòng trên không trung, đen nghìn nghịt, đuôi ong dài vài tấc, nhìn đã thấy nổi da gà.  

 

Cách đó vài trăm mét là một mảnh ao hồ, ong mật đang xoay quanh trên ao hồ.  

 

Dương Bách Xuyên vận chuyển Càn Khôn Nhãn thì thấy đồ tham ăn Cá Chạch đang co đầu rụt cổ trong hồ, không dám ngoi đầu, hiển nhiên đang bị đám ong mật kia bao vây.  

 

Dương Bách Xuyên đang định đi ra ngoài cứu vớt, nhưng nghĩ lại vẫn nhịn xuống. Hắn biết bản lĩnh của Cá Chạch, chưa nói đến mấy thứ khác, thì tính lân giáp trên người nó thôi, không phải sinh linh bình thường nào cũng đam thủng được. Nhưng giờ Cá Chạch đang trốn trong hồ nước, có thể thấy được đám ong mật đó có thể tạo thành thương tổn cho Cá Chạch, nếu hắn đi ra ngoài…  

 

Nghĩ thôi cũng khiến Dương Bách Xuyên rùng mình.  

 

Dù sao Cá Chạch cũng không sao, vậy chờ đi, chờ đám ong mật kia rời đi là được, Cá Chạch trốn trong hồ nước, đàn ong mật cũng không làm được gì.\  

 

Quả nhiên nửa canh giờ sau, đàn ong mật rời đi.  

 

Lúc này Dương Bách Xuyên mới đi ra ngoài.  

 

Nhìn Cá Chạch trong hồ nước, cười mắng: “Đồ tham ăn, ra đi, đàn ong bay đi rồi.”  

 

Hồ nước sủi bọt, sau đó Cá Chạch hóa thành nửa thước bay ra ngoài.  

 

“Chủ nhân.”  

 

“Ngươi vừa làm gì mà lại bị một đám ong mật đuổi theo để rồi trốn trong hồ nước, không sợ mất mặt Côn Bằng à?” Dương Bách Xuyên mắng hỏi.  

 

Cá Chạch tủi thân: “Chủ nhân, không thể trách ta, ta cũng bị một thằng nhóc lừa thôi.”  

 

“Thằng nhóc nào?” Dương Bách Xuyên nhíu mày, trong Tiểu Hồng Hoang có Nhân tộc? Điều này không bình thường.  

 

Cá Chạch gật đầu: “Chính xác hơn thằng nhóc kia là một con gấu yêu Hồng Hoang, nó đã lừa ta, hơn nữa đám ong mật kia quá đông, đuôi châm của chúng có kịch độc không nói, còn mang theo lực Hồng Hoang, có thể đâm thủng lân giáp của ta, ít thì ta còn đánh được, nhiều thì ta cũng chỉ có thể chui vào trong nước.”  

 

“Nói vào trong điểm đi, thằng nhóc kia là sao? Gấu yêu?” Dương Bách Xuyên hỏi.  

 

“Là như thế này…” Cá Chạch rụt đầu giải thích.  

 

Giống như những gì Dương Bách Xuyên nghĩ, vì dã vật nơi này tràn ngập hơi thở Hồng Hoang, Cá Chạch cảm thấy sẽ có ích cho bản thân nên đã lao ra đi săn bắt.  

 

Sau đó đến gần nơi này, ở miệng một sơn cốc gặp được một thằng nhóc do gấu yêu biến thành. Sau khi trò chuyện một lúc thì hai bên phát hiện đều là người tham ăn, nó nói cho Cá Cạch trong sơn cốc này có một loại mật ong cực kỳ ngon, có thể trợ giúp cho việc tu luyện, nhưng lại có đàn ong mật bảo vệ.  

 

Thằng nhóc này nói mình biết cách lấy mật ong, nhưng lại cần Cá Chạch dẫn đàn ong rời đi. Bởi vì nó tham ăn thèm ăn nên đã đồng ý hiệp nghị với thằng nhóc kia.  

 

Cá Chạch nhử đàn ong rời đi, còn thằng nhóc gấu yêu thì đi trộm mật ong, sau khi hợp tác xong, thằng nhóc kia trộm được mật ong, nhưng Cá Chạch lại bị vô số ong mật bao vây, kết quả thằng nhóc kia cầm mật ong chạy trốn, Cá Chạch thì trốn trong hồ.  

 

Nghe xong, Dương Bách Xuyên cười mắng: “Xứng đáng, Yêu tộc có thể hóa hình trong Tiểu Hồng Hoang thì sao có thể là người bình thường. Ngươi bị người ta lợi dụng, không bị ong mật chích chết cũng đã may lắm rồi. Đã bảo đừng có chạy lung tung, vừa chớp mắt cái ngươi đã chạy mất tích…”  

 

“Chủ nhân, ta sai rồi, ta…” Cá Chạch như một đứa trẻ phạm lỗi.  

 

Dương Bách Xuyên còn định mắng tiếp, đường đường là Côn Bằng mà lại bị một con gấu yêu cỏn con lừa, còn bị một đám ong mật ép chui vào nước, quá mất mặt…  

 

Nhưng nghĩ lại, Cá Chạch cũng chỉ là Côn Bằng con, chỉ số thông minh tương đương với trẻ con, chưa có nhiều kinh nghiệm sống, hơn nữa vừa rồi hắn cũng cảm nhận được sự quỷ dị cường đại của đám ong mật kia.  

 

Cũng không thể trách nó được.  

 

Một lúc sau, Dương Bách Xuyên nói: “Dẫn ta đi tìm thằng nhóc gấu yêu kia, gấu thích ăn mật ong, chắc chắn nó đang ở gần ngay đây, ta đi tìm nó tính sổ.”  

eyJpdiI6IlhWQzVtR0pcL2xpQVhpTkN4WG9DRDdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlJDRzVxdGVLK25OSjU0RDYrSUZDVytRaDV6Q3NkSVJsQUxmZE5kcEJwUWpBMDZFcnZlNmgxTDVEcjNEdHFVeXMiLCJtYWMiOiI0YTM2ZTUzMzI5MzhkOWVhMWU5YjRmOWZhMjM2ODMzZjQ3ZjgwZDc0ZmI5NGUzMDVhYWMyODM4YjY5ODk2MmMzIn0=
eyJpdiI6IjFFRkhLQXo2QXdzOEdcL1FSNng4bm53PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImN3ekVTNVczWFNCdzVDcXRoVTI0alJFM0d0ZXFcL2lkRzBMeFo1cmJzSFwvOFQ3a0M3WldFY1lqSVlwMTJOdzk1eExGbzF6TVFWYUx2cjk4aWtjTm1LeW9QUmI5eDBFN041YytaTHJEK1RjUWVjRVdhVDR3Z0p2bkRubUNIdzVsK2xHVTZMNVN3QWxuR2ZyNXVoVnhyUGtlblZKRjFCRXcxM2dCam9TUE9URWJcL2RnZFZnbk53MzdMb0FmZ29yMGVqSmQ2MlZTcFJwRklvU3hveEg2OWRxRVFuUmlPc1NEaEhCcm5CMWVhK01YZndNbjZkR25Rc2s2Z25JTzFHNHgzY0VHY2ZPSjlGeVd5ZFpROGlOZGxEK1J2MGk1ampRSGJ4OHJRMlJlSm5zang4cUNCall3NTNobEJGMlArc1F0YjVaTXE2TEdWTzFneWtwbk8xU2RUS3VLenRPbUVvMjh3YVVsYzE1QW1tNTdIQT0iLCJtYWMiOiJiNmEzNjA0ZGQzYWY4ZGNlZThmN2YwMzZkYWI2OTE5ZjlkMzY5NTdjMDExZTAyMTgwNTY5NTM0NDdlNDgyNDJiIn0=

Ads
';
Advertisement
x