Cảnh tượng này khiến Dương Bách Xuyên vừa buồn cười vừa tức.
Hắn cười nhạt: “Được, ngươi cứ thử xem ăn thịt ta có ngon không, chỉ xem ngươi có bản lĩnh ăn được ta không.”
“Hừ, trong mắt bản tôn, các ngươi đều là sâu bọ~” Oắt con này tỏ vẻ khinh thường.
“Cá Chạch à, ngươi nghe rồi đấy, nên làm như thế nào, ta không cần phải nói gì thêm đúng không? Trong mắt nó ngươi là sâu bọ đấy, ha ha, sao ngươi còn chưa dạy nó cách nhìn người mà ngẩn ra đó làm gì?” Dương Bách Xuyên cười khanh khách rồi nói với Cá Chạch.
“Chủ nhân yên tâm, ta nhất định sẽ khiến con gấu chó này phải nằm xuống gọi ta là đại gia.” Cá Chạch cũng nổi điên rồi, đường đường là Côn Bằng mà bị gọi thành con sâu, sao mà không tức cho được?
Chỉ có điều…
Cũng không trách Phi Hùng được, bởi vì Côn Bằng đã tuyệt tích vô số năm, ai mà ngờ thời đại này lại xuất hiện một con Côn Bằng?
Tiểu Phi Hùng này không nhận ra cũng là chuyện thường.
“Cứ tiếp tục diễn đi, để gia gia Phi Hùng ta xem thử một con sâu và một con người thì có thể giở trò gì?” Tiểu Phi Hùng vẫn khinh thường.
“Được lắm, đại gia đây sẽ cho ngươi thấy, trong mắt ta, gấu chó nhà ngươi còn không bằng con sâu bọ!” Cá Chạch cuối cùng cũng bộc phát.
Vừa dứt lời, nó gào lên giận dữ về phía oắt con Phi Hùng: “Hống~~”
Ngay sau đó, thân thể nó phát ra ánh sáng bảy màu, phóng to trong gió, bốn đôi cánh sau lưng mở rộng, từng minh văn trên vảy giáp toàn thân sáng lên, lưu chuyển quanh thân.
Chỉ trong chớp mắt, Cá Chạch đã biến thân dài hơn ba mươi mét.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy thân thể Cá Chạch to lớn hơn gấp mấy lần thì lắc đầu, thầm mắng: “Ngu ngốc, nơi này toàn cây cổ thụ khổng lồ, hóa thân to thế thì đánh đấm kiểu gì? Ngươi định làm mục tiêu sống à? Sao không hóa thành ngàn mét cho rồi?”
“Ặc ~ chủ nhân, ta sai rồi ~” Cá Chạch nghe thấy Dương Bách Xuyên mắng chửi thì toàn thân lại lóe lên ánh sáng bảy mùa, lập tức thu nhỏ người trở lại thân thể dài sáu mét.
Tuy vậy, bốn đôi cánh của nó vẫn giương rộng, minh văn toàn thân vẫn sáng rực, một chiếc sừng trên đỉnh đầu càng phát sáng chói mắt, một luồng khí tức cổ xưa và nặng nề đặc trưng của Côn Bằng lan tỏa khắp không gian.
Phải nói thật, ngay cả Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy áp lực khi bị luồng uy áp từ khí tức cổ do Cá Chạch phát ra bao trùm, trong lòng hắn thấy nặng nề, áp chế hô hấp.
Phải vận chuyển Càn Khôn Nội Ngoại Công mới cảm thấy khá hơn, hắn nhảy lên ngọn cây để chờ xem cuộc vui.
Mà khi Cá Chạch triển lộ khí chất của Côn Bằng, cuối cùng oắt con Phi Hùng cũng từ vẻ khinh thường chuyển sang vẻ mặt nghiêm trọng.
Ánh mắt nó đầy kinh ngạc, còn nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm Cá Chạch cách đó mười mét: “Ngươi… ngươi… ngươi không phải con cọp… ngươi là giống loài gì vậy?”
Trong cảm nhận của tiểu Phi Hùng, khí tức áp lực trầm trọng từ trên người Cá Chạch tỏa ra khiến nó run lên từ trong tận đáy lòng, có cảm giác muốn quỳ bái.
Nó không kìm được mà nhìn chằm chằm Cá Chạch rồi hỏi.
“Hừ, lát nữa sẽ để ngươi biết, đại gia ta là giống loài gì… Hống~~”
Cá Chạch đột nhiên hét lớn, lập tức lao về phía oắt con Phi Hùng.
“Gào~~”
Có lẽ đã cảm nhận được sự bất phàm của Cá Chạch, oắt con Phi Hùng cũng không chần chừ, giận dữ hét lớn hóa thành bản thể, nó hóa thành một con phi hùng to cỡ bê con, toàn bộ lông màu đỏ thẫm, sau lưng mọc hai cánh, lao thẳng về phía Cá Chạch nghênh đón chiến trận.
Trong mắt Dương Bách Xuyên, chỉ chớp mắt, một gấu một Côn Bằng đã đánh nhau dữ dội.
Phi Hùng trông mập mạp nhưng khi đôi cánh đỏ sau lưng vẫy động lại có thể gây ra gợn sóng không gian, tốc độ không hề chậm chút nào, linh hoạt như tinh linh vậy, nó lao thẳng về phía Cá Chạch, móng vuốt nhào thẳng tới.
Mà Cá Chạch cũng không phải loại dễ bị bắt nạt, toàn thân nó bùng nổ phù văn, Dương Bách Xuyên thấy rõ luồng năng lượng hội tụ vào chiếc sừng độc nhất trên đỉnh đầu nó, một cột sáng bảy màu to bằng ngón tay cái lập tức bắn ra từ sừng như tia chớp đâm thẳng vào móng vuốt của Phi Hùng.
“Ầm ~”
Một cú va chạm nổ ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, toàn thân Cá Chạch chấn động mạnh, Phi Hùng cũng không khá hơn, cả hai tách ra rồi lập tức lao thẳng lên bầu trời.
“Gào gào... Con cọp lớn nhà ngươi thật đáng ghét, để bản tôn ăn ngươi luôn ~”
Phi Hùng lao lên trời, chửi mắng Cá Chạch, nhưng rõ ràng cũng đang giận dữ, toàn thân nó đỏ rực, thân thể đột nhiên to lớn lên, trong nháy mắt đã hóa thành một con Phi Hùng khổng lồ cao trăm mét, đôi cánh sau lưng vẫy mạnh, cả trời đất gió mây đều biến động dữ dội.
Khí thế nhìn có vẻ cực kỳ mạnh mẽ.
“Ái chà ~ So kích thước với ta à? Vừa nãy thân thể ba mươi mét là vì ở dưới đất không thi triển hết được thôi, được được, đại gia sẽ cho oắt con nhà ngươi biết thế nào là to lớn.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất