Soạt!!!
Trong khoảnh khắc này, ông lão tóc bạc xuất hiện từ núi Cửu Kiếm đứng trước mặt Diệp Phàm, ông ta mặc một bộ trường bào, trên người toát lên cảm giác áp lực to lớn, vẻ mặt lạnh lùng mang theo khí thế mạnh mẽ.
“Sư tôn!”
Vân Thương nhìn thấy ông lão bèn kính cẩn gọi người, đối phương chính là Tôn Tiếu Sơn – chưởng giáo đời trước của núi Cửu Kiếm.
“Lui xuống!”
Tôn Tiếu Sơn liếc nhìn Vân Thương một cái, đối phương lập tức lùi xuống. Ngay sau đó, ông ta nhìn Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lùng tràn ngập sát khí: “Năm xưa dòng chính Diệp tộc chỉ còn vài kẻ trốn thoát, không ngờ lại có thể giữ được huyết mạch đến tận bây giờ.”
“Nhưng Diệp tộc đứng đầu cả trăm gia tộc năm xưa giờ đây lại để cho một thằng nhóc cai quản, xem ra Diệp tộc thật sự đã hết người rồi.”
“Hôm nay lão phu sẽ tiễn tộc trưởng Diệp tộc ngươi đoàn tụ với tổ tiên của gia tộc các ngươi!”
Tôn Tiếu Sơn dứt lời, một luồng sức mạnh khủng khiếp bùng phát từ trên người ông ta. Trong vòng hàng trăm nghìn dặm ở nơi này lập tức bị áp chế bởi nguồn sức mạnh này, toàn bộ không gian đều biến mất. Những người của các thế lực ở Kiếm Vực đứng quan sát từ xa đều rùng mình, cả người như bị đè nén đến mức không thể nhúc nhích.
Sức mạnh của chưởng giáo núi Cửu Kiếm đời trước đã đạt đến Thần Vương Cảnh. Cấp bậc nằm trên Thần Tướng Cảnh chính là Thần Quân Cảnh, tiếp đó mới đến Thần Vương Cảnh.
Dù trong những khu vực mạnh nhất của Thần giới, những người đạt đến Thần Vương Cảnh có thể chưa là người mạnh nhất, nhưng đó lại là cường giả đỉnh cao trong Kiếm Vực đã dần suy tàn này.
Sức mạnh Thần Vương Cảnh của Tôn Tiếu Sơn vừa bùng phát ra ngoài đã hoàn toàn áp chế tất cả mọi người ở nơi này. Diệp Phàm là người chịu ảnh hưởng nhiều nhất, hắn nhíu chặt mày thi triển mọi loại công pháp trong người và cố gắng chống đỡ nguồn sức mạnh này.
“Chết đi!!”
Khi Tôn Tiếu Sơn nhìn thấy Diệp Phàm có thể chịu đựng sức ép của mình, ông ta dứt khoát biến cánh tay phải thành thanh kiếm và chém về phía hắn.
Oành!!!
Nhát kiếm của Tôn Tiếu Sơn vừa đánh ra, một luồng kiếm quang đáng sợ xé toạc khoảng không đánh thẳng về phía Diệp Phàm. Đòn tấn công này chứa đựng sáu tầng đạo ý kiếm pháp, mặc dù nó chỉ có nhiều hơn một tầng đạo ý so với kiếm pháp của Vân thương nhưng sự chênh lệch đó lại khác biệt một trời một vực.
Đòn kiếm vừa đánh ra đã xé rách khoảng không thành một lỗ hổng, kiếm khí vô tận lao tới chỗ Diệp Phàm. Cả người hắn hoàn toàn bị áp chế, như thể có hàng chục triệu kiếm quang sắc bét muốn xé nát cơ thể hắn vậy.
Trảm Thiên Thuật!
Thức thứ tư!
Lúc này, ánh mắt Diệp Phàm trở nên nghiêm túc hẳn lên, hắn vung tay triệu hồi kiếm Tu La, sau đó dùng hết sức thi triển thức thứ tư của Trảm Thiên Thuật. Hắn bộc phát toàn bộ đạo ý kiếm pháp mà mình đã lĩnh ngộ và hòa làm một với chiêu thức này, hai tay hắn cầm lấy thanh kiếm và chém về phía khoảng không.
Rầm ầm ầm!!!
Đòn kiếm này vừa đánh ra đã chấn động cả khoảng không, bầu trời sụp đổ ngay lập tức, đòn tấn công của Diệp Phàm và Tôn Tiếu Sơn va chạm vào nhau tạo nên một loạt tiếng nổ rầm vang. Vô số kiếm khí bắn ra khắp nơi và xé toạc không gian nơi đó, cường giả của các thế lực đang vây xem đồng loạt ra tay chống đỡ kiếm khí ập tới.
“Phá cho ta!!!”
Diệp Phàm hét lên một tiếng, hắn phát huy sức mạnh lên mức cao nhất và điều khiển cả năm thanh thần kiếm đánh về phía Tôn Tiếu Sơn.
“Ngũ Hành Phá Thiên!”
Lúc này, Diệp Phàm vừa điều khiển thần kiếm chứa đựng sức mạnh của năm thuộc tính phát huy đạo ý kiếm pháp ngũ hành vừa thi triển tuyệt kỹ của tổ tiên Ngũ Hành Kiếm Tông, cuối cùng đánh về phía Tôn Tiếu Sơn.
Vút!
Vẻ mặt của Tôn Tiếu Sơn lập tức thay đổi, ông ta thôi thúc thần niệm đánh về phía năm thanh thần kiếm kia, cố gắng trấn áp chúng.
Rầm!!!
Thần niệm khủng khiếp của ông ta lập tức giữ chặt cả năm thanh thần kiếm.
Chuông Trấn Hồn!!!
Diệp Phàm triệu hồi chương Trấn Hồn và sử dụng toàn bộ sức mạnh linh hồn điều khiển hồn khí này.
Oành!!!
Tiếng chuông chói tai lập tức vang vọng từ chuông Trấn Hồn, tiếng chuông này nhanh chóng mạnh mẽ đánh xuống và giáng một đòn trí mạng vào thần niệm của Tôn Tiếu Sơn.
Mặc dù chuông Trấn Hồn là một món hồn khí Diệp Phàm lấy được từ vi diện cấp trung nhưng nó từng là hồn khí được điện chủ Hồn điện mang xuống từ vi diện cấp cao. Hơn nữa chuông Trấn Hồn không phải là một hồn khí tầm thường ở vi diện cấp cao, vì vậy nó mới có thể gây tổn thương nghiêm trọng đến thần niệm của ông ta.
Phụt!
Ngay khi thần niệm bị trúng đòn, cả người Tôn Tiếu Sơn run lên và hộc ra máu tươi, ông ta nhanh chóng thu lại thần niệm, ánh mắt nhìn vào Diệp Phàm hiện lên vẻ khó tin.
Vút vút vút!!!
Giờ đây, cả năm thanh thần kiếm không còn bị thần niệm áp chế và đánh thẳng về phía ông ta.
Soạt!
Ánh mắt Tôn Tiếu Sơn lạnh hẳn đi, ông ta tức giận hét lên và sử dụng toàn bộ thần lực của Thần Vương Cảnh, liều mạng nghênh chiến với năm thanh thần kiếm. Nhưng khi ông ta tập trung sức mạnh để chống đỡ đòn tấn công trước mắt, sức mạnh của thức thứ tư Trảm Thiên Thuật đang đối phó với Diệp Phàm cũng suy giảm rõ rệt.
“Phá!!!”
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, hắn cầm kiếm Tu La thẳng thừng phá hủy đòn kiếm của Tôn Tiếu Sơn, dư chấn của thức Trảm Thiên thứ tư lại đánh ngược về phía ông ta.
Phụt!
Tôn Tiếu Sơn lại run lên và hộc ra máu tươi, cả người không ngừng lùi về phía sau.
Vút vút vút!!!
Sau khi Tôn Tiếu Sơn bị thương, vẻ mặt của nhóm người núi Cửu Kiếm đều thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
Bọn họ không ngờ ông chưởng giáo cũng chẳng phải là đối thủ của Diệp Phàm.
“Tộc trưởng Diệp tộc đúng là một tên quái vật!”
Hư Thiên Diểu – tông chủ của Thái Hư Kiếm Tông ở phía xa nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm với đôi mắt sáng rực.
“Sư tôn, có lẽ năm xưa tông môn không chọn trở thành đối thủ của Diệp tộc là một chuyện tốt.”
Lãnh Không – đệ tử của Thái Hư Kiếm Tông vừa ra tay trước đó đột nhiên nói, đôi mắt cũng chăm chú nhìn vào Diệp Phàm.
“Có lẽ vậy, nhưng mà năm xưa có hơn trăm thế lực đối phó với Diệp tộc, núi Cửu Kiếm cùng lắm chỉ là hạng tép riu trong đó, cho dù hắn có đánh bại núi Cửu Kiếm cũng chưa chắc có thể sống sót.” Hư Thiên Diểu lạnh nhạt nói.
“Không ngờ ngươi lại sở hữu cả hồn khí.”
Giờ đây, Tôn Tiếu Sơn nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt khó coi, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.
“Hôm nay cả núi Cửu Kiếm các ngươi đều phải chết!”
Diệp Phàm lạnh lùng hét lên, âm thanh như tiếng nói của Diêm Vương khiến lòng người khiếp sợ.
“Muốn hủy diệt núi Cửu Kiếm của ta à, ngươi vẫn chưa đủ tư cách đâu!” Tôn Tiếu Sơn lớn tiếng đáp trả.
Ông ta giang rộng hai tay đứng giữa không trung, lập tức hét lên: “Dậy!”
Tôn Tiếu Sơn vừa hét lên, chín ngọn núi sừng sững như thanh kiếm sắc bén của núi Cửu Kiếm bắt đầu nhô lên khỏi mặt đất, phát ra những tiếng nổ rền vang như có một người khổng lồ nhấc bổng tất cả mọi thứ.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều giật mình.
“Mau rút lui!”
Vân Thương lập tức hét lên và dẫn theo toàn bộ đệ tử núi Cửu Kiếm rời khỏi đỉnh núi, những người khác cũng lùi ra xa khỏi nơi đó.
Rầm ầm ầm!!!
Không lâu sau, một loạt tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Tôn Tiếu Sơn dữ tợn rống lên với Diệp Phàm, ông ta vung mạnh hai tay, chín ngọn núi khổng lồ nhanh chóng lao về phía hắn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất