"Không ngờ cậu đúng là tộc trưởng Diệp tộc thật." Diệp Vân Tiêu lúc này mới lên tiếng, nhìn Diệp Phàm, giọng đều đều nhưng có chút khác lạ: "Tuổi còn trẻ thế này đã làm tộc trưởng, xem ra chi chính Diệp tộc bây giờ chắc chỉ còn mỗi mình cậu thôi nhỉ?"
"Việc này thì liên quan gì đến chuyện mấy người gọi tôi tới hôm nay?" Diệp Phàm nhếch mép, giọng thờ ơ: "Chẳng phải mấy người bảo bảy mạch định quy thuận tôi, cùng nhau xây dựng lại Diệp tộc sao?"
"Chúng tôi đúng là có ý đó." Diệp Vân Tiêu hùng hồn nói: "Dù năm xưa bất đắc dĩ phải phản bội Diệp tộc, nhưng bao năm nay chúng tôi vẫn luôn cố gắng, nuôi chí gây dựng lại Diệp tộc, rửa sạch vết nhơ quá khứ, để tên tuổi Diệp tộc lại một lần nữa làm mưa làm gió khắp nơi. Nay cậu xuất hiện, có tộc trưởng ở đây, chúng tôi càng thêm tự tin. Tôi tin chắc Diệp tộc nhất định sẽ được phục hưng!"
Nghe bài diễn văn sướt mướt này, người khác chắc cảm động rớt nước mắt. Nhưng Diệp Phàm lại phán một câu xanh rờn: "Thế thì sao còn chưa quỳ xuống chào mừng tộc trưởng đi?"
"Ơ?"
Câu hỏi thẳng thừng của Diệp Phàm làm Diệp Vân Tiêu đứng hình, sắc mặt của những người khác cũng liên tục biến đổi.
Diệp Vân Tiêu vội chữa cháy: "Tộc trưởng, đúng ra thì chúng tôi phải hành lễ với cậu. Nhưng giờ có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết trước!"
"Chuyện gì?" Diệp Phàm khoanh tay, vẻ mặt kiểu "nói nghe xem".
"Bao năm nay, người của bảy mạch chúng tôi bị các thế lực khác chèn ép, bóc lột nên thiếu thốn tài nguyên lắm, khó mà mạnh lên được." Diệp Vân Tiêu vào thẳng vấn đề: "Muốn xây dựng lại Diệp tộc thì phải có đủ tài nguyên. Mà nghe nói trong Thiên Đế Giới này có cả kho tài nguyên quý giá của Diệp tộc. Hay là cậu tạm giao nhẫn cho chúng tôi quản lý, để chúng tôi dùng tài nguyên đó nâng cao thực lực, thì việc gây dựng lại Diệp tộc sẽ chắc chắn hơn nhiều!"
"Đúng đấy, đúng đấy! Thiên Đế Giới quý giá như thế, cậu giữ một mình nguy hiểm lắm! Cứ giao cho chúng tôi giữ hộ cho an toàn!" Mấy gia chủ khác cũng lập tức hùa theo.
"Nói một thôi một hồi, hóa ra mục đích thật sự của mấy người là cái nhẫn này, chứ không phải muốn quy thuận tôi, đúng không?" Diệp Phàm nhìn đám người, cười khẩy.
"Sao cậu lại nói thế? Chúng tôi thật lòng muốn quy thuận mà, chỉ là..." Một gia chủ vội giải thích.
Nhưng Diệp Phàm đã lân tiếng cắt ngang lời của đối phương: "Thôi! Khỏi nói nhiều! Đã muốn quy thuận tôi, về lại Diệp tộc, thì lập tức quỳ xuống! Đây là cơ hội cuối cùng của mấy người!"
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Lời nói cứng rắn của Diệp Phàm khiến mặt mày đám người kia đều tối sầm lại. Đúng lúc đó, một thanh niên đứng cạnh Diệp Vân Tiêu khinh thường nhìn Diệp Phàm, bĩu môi chê bai: "Nhóc con, mày tưởng may là tộc trưởng thật đấy à? Bọn tao gọi mày một tiếng tộc trưởng là nể mặt lắm rồi đấy, mày còn dám làm tới à! Mày cũng chỉ là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mà cũng đòi bọn tao quỳ lạy? Nực cười!"
Vút!
Diệp Phàm liếc gã thanh niên. Tay phải vung lên, U Minh Chỉ phóng ra. Một luồng lực lượng U Minh kèm theo sức mạnh không gian lao về phía đối phương với tốc độ chóng mặt.
Cả đám người kia còn chưa kịp phản ứng, gã thanh niên đã bị một chỉ của Diệp Phàm xuyên thủng người. Sinh khí trong cơ thể bị hút sạch, chết ngay tại chỗ!
"Thanh Nhi!" Diệp Vân Tiêu thấy con trai chết ngay trước mắt, mặt mày đau đớn tột độ, gào lên thảm thiết. Đúng vậy, người vừa chết chính là con trai ông ta.
Cảnh tượng bất ngờ và máu me này làm đám người của sáu mạch còn lại sợ xanh mặt!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất