Ầm ầm ầm!
Lúc này, thông qua lỗ đen trong cơ thể hắn, tại các đại thế giới thuộc vị diện cấp trung bỗng sấm sét vang rền, mây đen cuồn cuộn, từng đợt tiếng nổ vang lên không ngớt, khiến chúng sinh ở đó giật mình thon thót, thầm nghĩ chẳng lẽ sắp xảy ra tận thế rồi sao?
"Thật vậy sao? Vậy hôm nay ta phải giết hắn cho bằng được!" Vẻ mặt Hắc Vô Nhai sắc lạnh, liếc mắt nhìn Diệp Phạm, ánh mắt của hắn ta cao ngạo, tràn đầy khinh miệt và coi thường. Hắn ta chỉ một ngón tay ra, lập tức có một luồng ánh sáng đen bắn về phía Diệp Phàm nhằm giết chết hắn..
Chỉ một hành động này thôi đã khiến Diệp Phàm cảm nhận được cảm giác nguy hiểm chết chóc mãnh liệt.
Ngay lúc ấy, ánh mắt Tần Ngọc Khanh trở nên lạnh băng, bà lập tức tung một chưởng đánh ra, phá tan luồng ánh sáng đen kia trong chớp mắt. Trên người bà tỏa ra một luồng hơi thở lạnh lẽo đến thấu xương, trực tiếp lao thẳng về phía Hắc Vô Nhai, chuẩn bị khai chiến!
"Ngọc Khanh, làm càn!" Bỗng nhiên, một giọng quát trầm khàn được truyền đến từ nơi sâu thẩm của Tần tộc, truyền khắp trong Tần tộc!
Oành!
Một luồng khí thế đáng sợ bùng phát, một vị lão giả tóc trắng đột ngột xuất hiện, lập tức ngăn cản Tần Ngọc Khanh đang lao về phía Hắc Vô Nhai!
Vị lão giả này không phải là ai khác mà chính là tộc trưởng Tần tộc - Tộc Thiên Quốc - cũng chính là cha của Tần Ngọc Khanh!
"Tộc trưởng!" Những người của Tần tộc ở đây thấy Tần Thiên Quốc xuất hiện thì vội vàng quỳ xuống, nhao nhao chào hỏi.
"Cha!" Tần Ngọc Khanh nhìn Tần Thiên Quốc, gọi với vẻ mặt lãnh đạm.
Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía Tần Thiên Quốc - người ông ngoại trên danh nghĩa của hắn nhưng sắc mặt lại thay đổi, âm u, vô cùng khó coi!
Đối với người ông ngoại này, Diệp Phàm còn chẳng có chút tình cảm nào còn hơn với ông nội, thậm chí trong lòng hắn chỉ có sự hận thù!
"Ngọc Khanh, tu vi trong cơ thể con là từ đâu mà có? Chẳng phải năm xưa cha đã phế bỏ tu vi của con rồi à?" Tần Thiên Quốc quan sát Tần Ngọc Khanh, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc. Rõ ràng ông ta cũng không nhận ra Tần Ngọc Khanh sở hữu thể chất Thất Khiếu Linh Lung!
"Cha, cha tránh ra đi!" Tần Ngọc Khanh trầm giọng.
"Làm càn, con muốn ra tay với người của Thông Thiên giáo, con có nhận thức được mình đang làm gì không?" Tần Thiên Quốc lập tức quay sang quát Tần Ngọc Khanh.
"Hắn ta muốn giết Tiểu Phàm!" Tần Ngọc Khanh nói thẳng.
Lúc này, ánh mắt Tần Thiên Quốc mới lướt qua người Diệp Phàm, trong mắt lóe lên một tia sáng, ông ta hỏi: "Đó chính là đứa con hoang mà năm xưa con sinh hạ sao?"
"Tôi không phải con hoang!" Diệp Phàm lạnh lùng đáp trả Tần Thiên Quốc.
"Hừ, thằng cha mày còn chẳng dám hé mặt, mày không phải con hoang thì là cái gì? Năm đó nên thẳng tay giết mày thì đỡ xảy ra biết bao nhiêu chuyện bây giờ rồi rồi!" Tần Thiên Quốc nghiêm mặt quát lớn, không hề có lấy một chút tình thân đối với Diệp Phàm - đứa cháu ngoại của mình, chỉ có sự lạnh lùng và khinh miệt!
Nghe thấy lời quát của Tần Thiên Quốc, trong mắt Diệp Phàm tràn đầy sự căm hận, sát ý trong lòng cũng sục sôi, hai tay hắn nắm chặt đến mức phát ra tiếng răng rắc!
"Cha à, đủ rồi! Tiểu Phàm không phải con hoang, nó là con trai của Tần Ngọc Khanh con!" Lúc này, Tần Ngọc Khanh nhìn cha mình với ánh mắt lạnh lùng, quát lớn.
"Tộc trưởng Tần tộc, Tần tộc mấy người muốn đối địch với Thông Thiên giáo sao?" Hắc Vô Nhai nhìn Tần Thiên Quốc, lạnh lùng lên tiếng.
"Không dám! Kính xin công tử Vô Nhai chớ nên hiểu lầm, Tần tộc ta tuyệt đối không có suy nghĩ đối đầu với Thông Thiên giáo!" Tần Thiên Quốc vội vàng trả lời với Hắc Vô Nhai.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất