Đợi mai phục xong, Ngô Bình ngồi xổm trong bụi cỏ, cắn lá cỏ, cảm thấy khá nhàm chán. Một số tướng sĩ bên cạnh tụ tập xung quanh anh và trò chuyện với anh.
Ngô Bình hỏi: “Các huynh đệ, quân lương ở đây thế nào?”
Nghe họ nói rằng những người lính bình thường có thể nhận được ba lượng bạc mỗi tháng, nhưng vì thực phẩm và quần áo đều được quan phủ cung cấp nên số tiền này họ không tiêu hết bao nhiêu. Hơn nữa, nếu tiêu diệt được kẻ địch trong trận chiến cũng sẽ được khen thưởng. Giết một tên thổ phỉ có thể được một lượng bạc, giết mười người có thể được 10 lượng bạc.
Một tiên phong như Ngô Bình thì kiếm được năm mươi lượng bạc mỗi tháng, nhưng cấp dưới giết được kẻ địch thì anh cũng được thưởng, giết được một người nhận được một lượng. Vì vậy, làm tướng quân cũng là một ngành nghề kiếm được nhiều tiền. Tất nhiên, đây là nghề lấy lưỡi dao liếm máu, nếu không may thì rất dễ mất mạng.
Mọi người thấy Ngô Bình không làm kiêu mà hòa đồng với họ thì dần dần có ấn tượng tốt với anh.
Ngô Bình nói: "Các huynh đệ, lát nữa ta sẽ lao tới phía trước, ta có lực lượng mạnh nhất, ta sẽ tạo đà. Các ngươi chỉ cần đi theo ta lao tới giết chóc."
Mọi người càng khâm phục anh hơn. Không có nhiều tướng quân làm gương cho binh sĩ như thế này. Họ thường để quân lính xông lên phía trước và chỉ tiếp tục tấn công khi không có nguy hiểm.
Ở phía bên kia, đại tướng bắt đầu tấn công thành, vì không có đủ quân phòng thủ nên phải xin cứu viện. Mà thành bị tấn công là một cửa ngõ quan trọng, nếu thành thất thủ, toàn bộ khu vực phía sau sẽ bị lộ trước đối thủ. Vì vậy, dù binh lực của Nhân Vương Tôn Tích Vân có hạn cũng đã phái 10 vạn quân đến tiếp viện! Đội quân 10 vạn quân được chia thành hai nhóm, mỗi nhóm 5 vạn người, tiến đến từ những nơi khác nhau. Một trong những con đường mà họ phải vượt qua là nơi mà nhóm người của Ngô Bình đang phục kích.
Đến tận giữa trưa, khói bụi bay lên từ phía xa, kéo theo tiếng vó ngựa ầm ầm. Ngô Bình ra hiệu mọi người im lặng, anh nhảy lên trên cây quan sát khoảng cách.
"Các huynh đệ, nghe mệnh lệnh của ta!"
Mọi người đứng dậy, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Khu rừng cách đường khoảng ba dặm, khi một phần ba trong số 5 vạn quân của đối phương đi ngang qua, Ngô Bình phát ra một tiếng gầm dài rung chuyển cả bầu trời, anh còn ngưng tụ sức mạnh trong cơ thể thành một con rồng dài trăm mét, ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét. Khí thế này khiến mọi người kinh ngạc, đây thực sự là cảnh giới Tụ Lực sao? Nó quá đáng sợ!
Kẻ địch kinh ngạc, nhìn thấy khói bụi cuồn cuộn trong rừng, một vị tướng dẫn theo không biết bao nhiêu người xông tới, tướng lĩnh dẫn đầu của phản quân sợ hãi, hắn cảm thấy mình không phải đối thủ của Ngô Bình, lo lắng bị chém đầu, lập tức hét lớn: “Mau, tiến lên!”
Vì vậy, tướng quân này xông lên phía trước, quân lính phía sau chạy theo, chạy như điên về phía con đường giữa hai ngọn núi.
Vì bên phía Ngô Bình ở cách xa ba dặm nên khi họ đuổi tới vừa hay có thể cắn đuôi đối phương, anh xung phong tấn công quân phản loạn một cách quyết liệt. Con rồng khổng lồ bay lên trời và chỉ với một cú quét đuôi, hàng trăm người đã bị cuốn bay, đánh cho tan tác. Những người phía trước nhìn thấy cảnh tượng này càng sợ hãi bỏ chạy, cả đội quân đều hỗn loạn.
Ngô Bình khống chế tốc độ, theo sát phía sau, nhưng cũng không thật sự đuổi kịp, cứ vậy mà đuổi quân địch vào đường hẻm.
Các tướng của phản quân cuối cùng cũng ra khỏi đường hẻm, vừa thở phào nhẹ nhõm thì hai bên đột nhiên vang lên tiếng pháo, vô số quan binh lao ra và mở cuộc tấn công ác liệt.
Sự việc xảy ra đột ngột, trong đội vốn đã hỗn loạn, sắc mặt của vị tướng quân này thay đổi kịch liệt, mệnh lệnh hoàn toàn rối loạn. Phàn Đông Hưng gầm lên một tiếng, phóng ngọn thương như rồng, hung hãn đón đầu kẻ địch.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất