Vì vậy, Vu Vân muốn dùng tiếng quát lớn này để xoay chuyển trái tim Diệp Viễn.
Diệp Viễn nở nụ cười cay đắng, nói: “Vu Vân tiền bối, không phải Diệp Viễn không làm, mà là… không thể!”
“Ngươi! Rốt cuộc là tại sao!” Trong mắt Vu Vân tràn đầy sự khó hiểu.
Rõ ràng hắn ta có thể cảm giác được sự thay đổi trong ý nghĩ của Diệp Viễn, nhưng rốt cuộc là cái gì khiến hắn sợ đầu sợ đuôi như vậy?
“Ha ha ha… Hóa ra là vậy! Hóa ra là vậy!” Đúng vào lúc này, đột nhiên Giản Như Phong cười to thức dậy, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Thân hình hắn ta đã trở nên vô cùng hư ảo, có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Hắn ta nhìn về phía Diệp Viễn, nói: “Lão hữu, đừng làm khó hắn nữa! Thứ hắn gánh vác là điều chúng ta không thể nào hiểu được! Các ngươi nghe đây, kể từ hôm nay, thờ Cơ Thanh Vân là Thánh, gọi là Thanh Thánh! Hy vọng các ngươi sẽ vĩnh viễn lưu truyền công tích của hắn! Các ngươi nhớ kỹ, công tích của hắn vượt xa bổn tổ!”
Vu Vân kinh hãi, không hiểu vì sao Giản Như Phong nói như thế.
Nhưng hắn ta biết, vào lúc Giản Như Phong cận kề cái chết chắc chắn đã nhìn thấy một tia thiên cơ!
Điều hắn ta thấy, rốt cuộc là gì?
Cơ Thanh Vân này, rốt cuộc là ai?
Giản Như Phong nhìn Diệp Viễn, ánh mắt đã thay đổi.
Ánh mắt đó mang theo đầy ngạc nhiên cùng thán phục.
Giản Như Phong cúi đầu thật sâu với Diệp Viễn và nói: “Đa tạ tiểu hữu tương trợ, xin nhận một lạy của Giản mỗ!”
Đương nhiên Diệp Viễn biết hắn ta đã nhìn thấy gì, hắn than thở nói: “Tiền bối không cần như vậy, tất cả tự có ý trời!”
Giản Như Phong lắc đầu nói: “Ý trời có điều cố định, có điều biến đổi! Ý trời trêu người, người sao lại không chịu ảnh hưởng của ý trời được đây? Nhân quả trong đó, e là ngay cả Thiên đạo cũng không thể nói rõ đúng không? Lần này Giản mỗ đi rồi, tiểu hữu gánh nặng đường xa, xin bảo trọng!”
Diệp Viễn cũng khom người cúi đầu nói: “Mong tiền bối đạt được nguyện vọng, vãn bối nhất định không để ngài thất vọng!”
Giản Như Phong khẽ mỉm cười, cả người hóa thành một cơn gió thoảng rồi biến mất.
Và mặt trời mãnh liệt kia cũng dần lên đến bầu trời, phát ra những gợn sóng đáng sợ, che lấp hoàn toàn thiên cơ của Thiên Ẩn thế giới.
Từ đây có hai mặt trời trong bầu trời của Thiên Ẩn thế giới.
Diệp Viễn thở dài, cảm giác thân thể như đã bị khoét rỗng.
Tiếng khóc dần ngừng lại, thay vào đó là một khoảng tĩnh mịch.
Mấy chục vạn người ở đây nhưng không ai phát ra một tiếng động nào.
Hiển nhiên bọn họ đều chìm trong sự bi thương, rất lâu không thể tự thoát khỏi.
Cũng không biết qua bao lâu, Vu Vân thở dài rồi khom người cúi chào với Diệp Viễn và nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ, nhưng lời lão hữu nói lúc lâm chung chắc chắn sẽ không phải lời nói lung tung. Hắn ta cảm tạ Cơ tiểu hữu, lão phu cũng cảm tạ ngài! Từ nay về sau, ngài chính là Thanh Thánh!”
Đang nói thì Vu Vân dứt khoát quỳ xuống lạy Diệp Viễn.
“Lão phu Vu Vân, bái kiến Thanh Thánh!”
“Bái kiến Thanh Thánh!”
Tất cả mọi người đều quỳ xuống trước Diệp Viễn, tiếng hô chấn động trời xanh.
Diệp Viễn khẽ gật đầu, có chút phiền muộn nói: “Lời tiền bối lúc lâm chung Cơ mỗ không dám chối từ. Có điều những gì tiền bối Huyền Cơ làm đã đủ để phong Thánh, bổn Thánh truy phong hắn ta là Huyền Thánh, chư vị không có ý kiến gì chứ?”
Vu Vân khom người nói: “Vâng, xin nghe lời Thanh Thánh! Kể từ hôm nay, ngài cùng lão hữu được gọi là Thanh Huyền song Thánh!”
Thánh, Thánh nhân!
Là người tài đức muôn thuở!
Có thể có được tư cách này, nhất định phải có được sự kính trọng của vạn tộc!
Diệp Viễn nhìn Vu Vân, thở dài nói: “Tiền bối, bổn Thánh biết ngài có rất nhiều điều không hiểu, nhưng ngài cũng biết, thiên cơ không thể tiết lộ. Có một số việc bổn Thánh thật sự không thể nói rõ!”
Sắc mặt Vu Vân biến đổi bất định, cuối cùng gật đầu.
Diệp Viễn tới trước mặt Tiểu Huyền Cơ, gượng cười nói: “Khá lắm, những gì ngươi làm trong tương lai sẽ không kém hơn phụ thân ngươi! Ngươi cũng sẽ có tư cách phong làm Thánh nhân!”
Tuy Tiểu Huyền Cơ tuổi còn nhỏ nhưng đã có tác phong của cha.
Nghe vậy, Tiểu Huyền Cơ gật đầu nói: “Thanh Thánh yên tâm, Hạo Nhiên chắc chắn sẽ không để ngài và phụ thân thất vọng!”
Diệp Viễn cười rồi lại đi tới trước mặt Thượng Hành, cười nói: “Hy vọng khi ngài tạm biệt ta đừng quá kinh ngạc! Được rồi, Huyền Thánh đã qua đời, bổn Thánh cũng tới lúc nên đi rồi, cáo biệt tại đây đi!”
Dứt lời, Diệp Viễn bước ra một bước đã biến mất trước mặt mọi người.
Giản Như Phong gặp thiên cơ vào lúc sắp chết, Diệp Viễn linh cảm được, dường như thời gian mình ở đây đã đến lúc kết thúc.
Vì thế, Diệp Viễn đã ra khỏi Thiên Ẩn thế giới.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất