Trên đường đi, Diệp Viễn mang theo đại quân nhanh như chớp.
Nghĩ đến tiểu cô nương đáng yêu Long Tiểu Thuần kia, Diệp Viễn rất lo lắng.
Hắn chỉ hy vọng Long Tiểu Thuần tuyệt đối đừng xảy ra chuyện.
Diệp Viễn còn nghe Nghê Hiên nói quân đoàn Thần Tử này là một nhánh đại quân tiếng tăm lừng lẫy của Thần tộc.
Có thể nói gần như đánh đâu thắng đó!
Đã từng có một đại quân nhân tộc Thiên Nhân Nhị Suy làm thống lĩnh, bị nhánh quân đoàn Thần Tử này đánh bại, thống lĩnh Thiên Nhân Nhị Suy bỏ mình!
Có thể thấy được sức chiến đấu nhánh đại quân này mạnh bao nhiêu.
Nghe nói nhánh quân đoàn Thần Tử này đều là do thần tử Thần tộc các đời bị đào thải tạo thành, số người không dưới hai mươi vạn, gần như cùng một màu đều là cường giả siêu cấp kỳ cuối cảnh giới Bát Văn Thiên Đạo.
Thần tử Thần tộc, sức chiến đấu mỗi một người đều cực mạnh.
Cho dù là thần tử bị đào thải, sức chiến đấu cũng không thể khinh thường.
Cho dù không phải thần tử cũng không khác mấy.
Cường giả quy mô như vậy, số lượng lên tới hai mươi vạn, sức chiến đấu quả thực rất đáng sợ.
“Thanh Thánh đại nhân, chúng ta lỗ mãng tiến lên như vậy, lỡ như bị nhánh quân đoàn Thần Tử này phục kích sẽ tổn thất nặng nề.” Vạn Chân bên cạnh Diệp Viễn nhắc nhở.
“Hừ! Mặc dù ngươi là Thanh Thánh, nhưng những sinh mệnh Bất Trắc Chi Tử này cũng hy vọng ngươi quý trọng! Mọi người đến để rèn luyện, không phải đi tìm chết.” Bàng Chấn hừ lạnh nói.
Diệp Viễn không nổi cáu, chỉ thản nhiên nói: “Yên tâm, bọn họ không phục kích chúng ta được.”
Đoạn đường này hành quân vội vã, đại quân thậm chí cũng không phái ra thám tử.
Vạn Chân bọn họ dù chưa từng trải qua chiến tranh cũng biết cách làm này rất không đáng tin.
Dựa theo phương pháp bình thường hẳn nên phái một vài cường giả cảm giác nhạy bén chia thành tốp nhỏ, đi trước tìm hiểu tin tức.
Nhưng Diệp Viễn ngược lại thì hay rồi, vì cứu người nên ngay cả điểm này cũng quên.
Lúc này trong lòng Vạn Chân cũng hơi tức giận.
Diệp Viễn xuyên không trở về thành Thanh Thánh, chẳng lẽ ngay cả lời vàng ngọc của người khác cũng không nghe lọt sao?
Lúc Nghê Hiên nói chuyện hắn ta cũng ở đó, hắn ta biết Diệp Viễn có người thân bị vây ở Thượng Nguyên Cốc, nhưng mạng người thân hắn cũng là mạng, nhưng sinh mạng của Bất Trắc Chi Tử này cũng không phải là mạng người sao?
Đại quân còn chưa khai chiến, nội bộ đã bị chia rẽ.
“Mọi người dừng lại.” Đột nhiên Bàng Chấn sững người lại, trầm giọng nói.
Hắn ta nói một câu, đại quân đã ngừng lại.
Bàng Chấn là con của Đạo Tổ, mặc dù địa vị không cao quý như Diệp Viễn, nhưng sức mạnh kêu gọi cũng khá mạnh!
Quan trọng nhất chính là lần này chiếm được lý lẽ.
Những Bất Trắc Chi Tử này là đến rèn luyện, bọn họ có thể chấp nhận cái chết, nhưng không thể đi chết không có lý do chứ.
Bàng Chấn hừ lạnh nói: “Thanh Thánh đại nhân, thật xin lỗi! Không phải Bàng Chấn ta tham sống sợ chết, thực ra là phương pháp hành quân như ngươi quá nguy hiểm. Lại đi về phía trước nữa thì chúng ta lúc nào cũng sẽ có thể bị quân đoàn Thần Tử phục kích! Ngươi muốn cứu người thân của mình, ta không ngăn cản ngươi, nhưng ngươi không thể khiến cho mọi người mất mạng vô ích.”
Ngay cả Vạn Chân, lúc này cũng đứng bên cạnh Bàng Chấn, lời nói thành khẩn: “Diệp Viễn, chẳng lẽ ngươi trở thành Thanh Thánh rồi, ngay cả lời khuyên thành thật của mọi người cũng không nghe lọt?”
Những người khác cũng đều lộ ra vẻ mặt không cam lòng, hiển nhiên rất khó chịu với hành động lần này của Diệp Viễn.
Sắc mặt Diệp Viễn rất bình tĩnh, cười nhạt: “Các ngươi có thể cân nhắc vì đám tướng sĩ, ta rất vui. Có điều ta cũng không phải bắt các ngươi đi chịu chết. Quân đoàn Thần Tử đã trốn trong núi rừng ba trăm ngàn dặm bên ngoài. Ta mang các ngươi đi đánh lén bọn họ, mà không phải để bọn họ tới đánh lén chúng ta.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất