Hiện tại sợi dây cung này được nới lỏng, hắn ta không nhịn được cười phá lên.
“Ồ? Thật sao? Nếu như ta bắt ngươi ở ngay chỗ này, có phải ngươi sẽ càng thêm tuyệt vọng không?”
Đúng lúc này, một giọng nói như vang lên từ địa ngục Cửu U khiến Nguyên Cửu sởn hết cả gai ốc.
Hắn ta quá quen thuộc với âÂm thanh này, đó là Diệp Viễn!
Vậy mà Diệp Viễn đã đuổi tới trong doanh địa rồi!
Hắn điên rồi sao?
Bóng dáng Diệp Viễn chậm rãi đi ra từ trong hư không, trên mặt hiện lên vẻ trêu tức.
Không gian pháp tắc của hắn đã đạt tới cấp độ Bản Nguyên tầng thứ hai.
Trên đời này người có thân pháp vượt qua hắn thật sự không nhiều lắm.
Mặc dù hắn xuất phát muộn hơn Nguyên Cửu hai ngày, cuối cùng cũng chạy tới trước mắt hắn ta.
Hai người gác cổng kia nhìn thấy Diệp Viễn hiện thân, sắc mặt không khỏi thay đổi.
Thằng nhãi ranh xuất hiện giống như yêu ma này từ đâu đến thế?
Vậy mà trước đó bọn họ lại không hề có cảm giác!
Nguyên Cửu nhìn thấy Diệp Viễn, lông tóc cả người dựng đứng lên, không hề nghĩ ngợi đã xoay người bỏ chạy.
Hắn ta chạy về phía doanh trướng, nơi đó có đại năng Thần tộc!
Diệp Viễn cũng không có ý định ra tay, chỉ là cười khẩy quan sát Nguyên Cửu.
“Vũ Tần đại nhân, cứu mạng!” Nguyên Cửu dùng hết sức lực cả người hét lên, giọng nói truyền khắp doanh trại chỉ trong nháy mắt.
Hắn ta đã dùng hết sức lực cuối cùng, muốn chạy về phía doanh trướng.
Thế nhưng hắn ta kinh hãi phát hiện ra bản thân dùng hết toàn lực, có thể chuyển động nhưng lại vô cùng chậm chạp.
Cả người hắn ta giống như đang chạy chậm về phía trước.
Động tác rất khoa trương nhưng lại không đi nổi một bước.
Thời gian pháp tắc!
Diệp Viễn đã dùng thời gian pháp tắc trên người hắn ta!
Nơi đây chỉ cách doanh trướng khoảng hơn trăm bước chân.
Nhưng dưới sự ảnh hưởng của thời gian pháp tắc, hắn ta lại cảm thấy giống như xa tận chân trời!
Hai người kia nhìn thấy một màn này, đột nhiên con ngươi không nhịn được co rút, vẻ mặt nhìn về phía Diệp Viễn đầy kinh hãi.
Thủ đoạn này thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng qua tiếng hét của Nguyên Cửu cũng truyền ra.
Toàn bộ doanh trại ngay lập tức đã bị kinh động.
Hơn mười hơi thở hùng mạnh bắn ra từ các nơi hẻo lánh trong doanh trại chỉ trong nháy mắt.
Những hơi thở này nhanh chóng phóng về phía bên này.
Diệp Viễn mặc kệ bọn họ, chỉ không nhanh không chậm đi đến sau lưng Nguyên Cửu, chạm nhẹ một cái, hắn ta liền ngã xuống đất.
Thời gian pháp tắc biến mất, Nguyên Cửu như một bãi bùn nhão nhìn về phía Diệp Viễn, trong ánh mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
“Diệp Viễn, ngươi tiến vào doanh trại bắt ta đúng là tự tìm đường chết! Vũ Tần đại nhân chính là cường giả Cửu Văn chí tôn trung kỳ, chắc chắn ngươi sẽ chết!” Nguyên Cửu oán hận nói.
Diệp Viễn nhìn hắn ta, khẽ cười: “Ngươi cho rằng ngươi hét lên là do bản lĩnh của mình sao?”
Cả người Nguyên Cửu chấn động, vẻ mặt nhìn về phía Diệp Viễn đầy hoảng sợ.
Chẳng lẽ tên nhãi này cố ý để hắn ta kêu ra?
Nếu không với thực lực của Diệp Viễn, khống chế hắn ta rồi giết chết trong nháy mắt, sợ rằng người của doanh trại còn không kịp phản ứng!
“Ngươi... Ngươi...” Nguyên Cửu hoảng sợ nói không ra lời.
Diệp Viễn cười khẩy nói: “Ngươi cho rằng thanh âm của ngươi có thể nhanh hơn thời gian pháp tắc sao? Ta không cho ngươi hét thì ngươi không hét nổi một câu! Chẳng qua ta là người rộng lượng, ta cho ngươi hét lên đấy! Cho ngươi kinh động những người này! Sau đó ta sẽ giết chết ngươi ngay trước mặt bọn họ! Khi đó có phải ngươi sẽ càng tuyệt vọng hơn không?”
Nguyên Cửu há miệng lớn, vẻ mặt đầy khiếp sợ nhìn Diệp Viễn, lẩm bẩm: “Ma... Ma quỷ! Ngươi đúng là đồ ma quỷ! Chẳng qua ngươi không thể mang ta đi từ trong tay Vũ Tần đại nhân!”
Đang nói chuyện, một hơi thở cực kỳ hùng mạnh đã tới chỉ trong nháy mắt!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất