Nhưng lúc này đây, đột nhiên Thần tộc lại hung hăng như thế làm cho tất cả mọi người đều bất ngờ.  

 

 

Phải biết rằng, Thiên Kình Lão tổ của Thần tộc vẫn chưa hồi phục thương thế.  

 

Hiện tại, tùy tiện phát động chiến tranh toàn diện như thế, đối với song phương đều không phải là hành động khôn ngoan.  

 

Trong doanh trại của Nhân tộc, các thủ lĩnh của các tộc đều tụ họp lại với nhau tính kế.  

 

"Người Thần tộc bị điên hết rồi sao? Thiên Đạo Luân Hồi vẫn còn chưa mở ra, họ lại vội vàng quyết chiến như thế, đây là muốn được ăn cả ngã về không à?" Một vị đại năng của Thạch tộc, có chút táo bạo mà nói.  

 

Hiển nhiên, những người ở đây đều là người đầu não, họ đều cực kỳ kiêng kỵ với Thần tộc, nên cũng không muốn đánh một trận.  

 

Đặc biệt là những tộc nhỏ, nếu một trận chiến đánh xuống có khả năng tộc họ sẽ bị diệt vong.  

 

"Ta cảm thấy, chúng ta vẫn nên tránh cái đinh này! Trận chiến này, không thể đánh được!"  

 

"Đúng, thể lực của Thần tộc đang mạnh, chúng ta không thể đánh giáp lá cà với bọn chúng được. Nếu đánh, thì chúng ta chắc chắn sẽ thất bại mà không nghi ngờ gì nữa!"  

 

"Ta cũng nghĩ như thế! Liên quân của chúng ta tạm thời tránh cái ngọn giáo này đi, lùi để giữ Trung Giới!"  

 

...  

 

Các thủ lĩnh của tộc cũng không muốn quyết đấu một trận chiến sinh tử.  

 

Hiện tại, các tộc và từng đội đều tình nguyện lùi lại, cũng không muốn chiến trận sinh tử này.  

 

"Trước kia, Thần tộc chiến đấu đều rất có chừng mực. Lần này đột ngột quyết chiến như thế, là sau khi đại quân Bất Trắc đánh bại quân đoàn Thần Tử. Lẽ nào chuyện này có liên quan đến nhau? Nghê đại soái, ngài nghĩ như thế nào?" Đột nhiên, vị đại năng của Bạch Hổ tộc lên tiếng.  

 

Nếu như Diệp Viễn ở đây có thể nhận ra, người này chính là Bạch Sấm người lúc trước ở trong phong ấn vực sâu, đã truyền cho hắn dấu ấn Thiên Long.  

 

Hiện tại, hắn ta chính là thủ lĩnh của bộ tộc Bạch Hổ!  

 

Nghê Hiên vẫn trầm mặc không nói, nghe Bạch Sấm hỏi thế, hắn ta mới chậm rãi trả lời: "Nếu như ta đoán không lầm, thì họ chỉ sợ Thanh Thánh đại nhân hiện thân thôi!"  

 

Thủ lĩnh Thạch tộc nghe vậy cười lớn, nói: "Nghê đại soái, ngài đang nói đùa với chúng ta sao? Ngươi nói Thanh Thánh đại nhân thật sự lợi hại đi! Nhưng Thần tộc cũng không thể vì một người như hắn ta mà được ăn cả ngã về không như thế chứ?"  

 

"Đúng thế! Dù Thanh Thánh đại nhân lợi hại đến đâu, cũng chỉ đạt đến cấp Thiên Đế cảnh thôi! Khi Thủy tổ của Thần tộc xuất thế, cũng đã hơn mấy trăm năm rồi. Mấy trăm năm qua, một mình Thanh Thánh có thể thay đổi chiến cuộc sao?"  

 

...  

 

Các thủ lĩnh của các tộc đều tỏ vẻ xem thường với một tên tiểu bối, họ cũng không kính trọng đến mức đó.  

 

Coi như là họ ngại con Huyền Cơ Thiên Đế đi, nhưng trong nội tâm họ vẫn xem thường Diệp Viễn.  

 

Nghe những lời này từ miệng của những vị thủ lĩnh này, Nghê Hiên cũng rất là khinh thường.  

 

Đến lúc nào rồi, mà họ vẫn còn có suy nghĩ bo bo giữ mình như thế chứ!  

 

"Ngại quá! Nếu ta đoán không sai thì Thần tộc cũng chỉ sợ ta thôi, mới quyết định khai chiến toàn điện như thế." Đúng lúc này, một âÂm thanh từ bên ngoài truyền vào.  

 

Tiếp theo, một thanh niên mặc áo bào trắng chậm rãi bước vào, đi vào trong đại doanh trại.  

 

Đó không phải là Diệp Viễn, thì còn ai?  

 

Thủ lĩnh Thạch tộc vô cùng khinh thường, hắn ta nhìn Diệp Viễn, cười lạnh, nói: "Đúng là một tên tiểu tử khoác lác không biết ngượng mồm, ngươi đừng nghĩ chúng ta gọi ngươi một tiếng Thanh Thánh thì ngươi lập tức coi mình là quan trọng! Trận đại chiến này, phụ thuộc Thiên Nhân Ngũ Suy yếu hay mạnh!"  

 

Đợi đến khi Bạch Sấm nhìn thấy Diệp Viễn, trong lòng cũng không khỏi một trận nôn nao.  

 

Đứa trẻ năm đó, bây giờ đã trưởng thành trở thành một người đứng đầu một phương rồi!  

 

Bên cạnh đó, thủ lĩnh của Long tộc Long Dực cũng chậm rãi đứng lên, quay qua quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn.  

 

"Long Dực bái kiến Thủy tổ đại nhân!"  

 

Diệp Viễn gật gù nói: "Đứng lên đi, nhóm người Tiểu Thuần ta đã mang về rồi."  

 

Long Dực vội vàng nói: "Là do Long Dực bảo vệ không cật lực, để cho Tiểu Thuần rơi vào hiểm cảnh! Long Dực đáng chết!"  

 

Diệp Viễn là Long tộc Luân Hồi Thủy tổ, mặc dù Long Dực có chức vị cao đến bậc này, nhưng vẫn thấp đầu trước mặt Diệp Viễn.  

 

Hắn ta biết Long Tiểu Thuần và Diệp Viễn là những người thân nhất của mình, mới có thể nói chuyện như thế này.  

eyJpdiI6IlA3bStNNlFwRlBzQTVhRGVMdzJ0Y3c9PSIsInZhbHVlIjoiM3QwdXpFaVFMM1NkM0FDcVEwdjRRNGNDckhObUU4c3JsUmFNNnhtS3hCNE5kdEpvdVVhekdLcFRyRExmdkRwaiIsIm1hYyI6IjM0NmRiODU3Mzc5MzMzZDFjNWI4ZTI2Njk4NzQyZmE1ZDFhY2Q4ODc3MDEwOGNmYTY2ODM5ZTI1MmJkYjNkNmQifQ==
eyJpdiI6Im13VmxWMFAxYlExZVwvb0o4alVERVRnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ind0cDI0OTc0VUl0ZGUzUmFOdjdVanVtbW9HaVNsYjVYUXhkVEZqRHJxcDVcL2ZOU1RKaEV5OVFWTmFMR2hzQ01XQzNxWmVEYUFPazhlekNNY0loNTBvM2tmQ1Z2ZGtCZWtqREZhTEJXbmVPWGRBaXk5ZmRpNWE1blFSSjNEOTFydnNGckZhV1d6XC9ONllLbGZabXhhQmhXR2N5Q2NzYVBqMXdITkRCUWtcL3lpdithME1LcmIyZURuRW9KMnR0UmV3bHlXRWFRNnk2VjZaSkhpOGt2eTNDRkg4cnZSXC9aTWMwMGNqM0MyejdhNGRcLzFkOXFvdWZIa0Z3VU9kSWxZeEZ0bTFvTnNcL05qSkg5eldcL3FPWW14UzN5R29RZFowVUg1cXkyVW0xanpyU1NicWVwYlN6QU5TZEVNV3FRRUt6ZzQwYzFmZkQ3ZktOWVYzNWFQYkhYQjBtcTJYN1VzQ2twN0Q0Q3UyaDdoZFZDRDdmazQ5YWxTS1lwSmczZW5uT2dyTTkiLCJtYWMiOiJkYTA3NjZlZmJkZjNlYmUwZjdiMDc2N2M2NGRiZGUxNWQ5NTFmMTUxMjAyZTE0YWQ0OTU4YTcxNzNhMzgxZDZlIn0=

Ads
';
Advertisement