Nhỡ đâu lúc hắn đến Thành Viêm Đế, người đồng hương kia vẫn chưa về thì sao.
"Cung cấp tình báo, cung cấp tình báo đây, giá cả phải chăng, già trẻ đều không gạt đây."
"Vạn sự thông, một chút là thông, có thể tra thiên văn, dò địa lý, không gì không biết."
"Nghĩ gì có đó, muốn biết gì cứ tuỳ ý hỏi, người qua kẻ lại đừng bỏ lỡ."
Lâm Tiêu đi trên đường lớn, đâu đâu cũng thấy mấy "thần toán rởm" kiểu này.
Hắn có chút tò mò.
Tình huống như hiện tại, rõ ràng là ở các thành khác, hắn cũng chưa từng thấy..
Manh mối về mỏ vàng Tuế Nguyệt mà Lâm Tiêu đổi được, chỉ nói: "cơ duyên ở gần Thành Phi Long", thực sự có chút mơ hồ không rõ.
Lâm Tiêu suy nghĩ một lát, rồi tùy tiện tìm một lão già thần toán rởm trông có vẻ khá đáng tin.
"Lão tiên sinh, ta có chút thắc mắc, không biết có thể giải đáp giúp không!?" Lâm Tiêu rất khách sáo, nói.
"Ha ha ha, tiểu thiếu niên, chỉ cần ngươi trả được cái giá hợp lý, ngươi muốn tình báo gì, lão đây đều có thể trả lời cho ngươi biết." Lão già thần toán vuốt râu, vẻ mặt mười phần tự tin.
Lâm Tiêu nhìn đối phương từ trên xuống dưới hết một vòng.
Lão già thần toán có tu vi Đại Đế Cảnh hậu kỳ này, cũng ngạo mạn phết ha!
Hay nói đúng hơn, không chỉ lão già này, mà mấy tên thần toán rởm khác, mặt mày ai nấy cũng tràn đầy tự tin.
"Vậy, ông có biết ta đến đây vì chuyện gì không?" Lâm Tiêu không đi thẳng vào vấn đề, mà muốn thử dò xét vài lần xem sao.
"Thiếu niên à, tướng mạo ngươi thiếu hoả, thiên về kim, chắc là đến đây để tìm một vật gì đó nhỉ. Vật này đối với ngươi vô cùng quan trọng, liên quan đến vận mệnh của rất nhiều người mà ngươi coi trọng. Lão phu nói có đúng không?" Lão già thần toán từ từ nói.
Lâm Tiêu nghe vậy, lập tức ngẩn người.
Nghe cũng có vẻ đúng đấy chứ!
Nhưng hắn cũng không chắc đối phương là đoán mò rồi trúng phóc, hay đối phương thật sự có bản lĩnh.
"Ông cứ nói tiếp đi!" Lâm Tiêu nói.
"Khà khà, thiếu niên à, lão đây đã trả lời miễn phí cho ngươi một câu hỏi rồi, ngươi xem có phải ngươi nên..." Lão già thần toán xoa xoa ngón tay.
Ý tứ quá rõ ràng.
Trả lời câu hỏi rồi, tiền đâu!
Lâm Tiêu trợn mắt một cái, hỏi dò: "Bao nhiêu?"
"Một viên linh thạch thượng phẩm." Lão già cười khà khà nói.
Lâm Tiêu: "..."
Một viên linh thạch thượng phẩm?
Giá đắt cắt cổ thật đấy.
Tuy Lâm Tiêu không thiếu linh thạch, nhưng cũng có cảm giác như đang bị lừa mua đồ rởm vậy.
Trước khi mua, hoàn toàn không để ý đến giá cả, nhưng mua xong rồi, ví tiền lại khóc thét.
VÚT!
Lâm Tiêu ném cho lão già một viên linh thạch thượng phẩm.
Chả trách ở đây có nhiều thầy bói rởm thế, nghề này dễ kiếm linh thạch quá mà.
"Khà khà, thiếu niên cứ hỏi tiếp đi!~" Gương mặt nhăn nheo và lông mày của lão già đều đồng loạt giãn ra.
"Nói cho ta biết, thứ ta cần đang ở đâu." Lâm Tiêu hỏi thẳng.
"Ra khỏi Thành Phi Long, đi về hướng đông sáu trăm dặm, vòng qua một ngọn núi, rồi tiếp tục đi về hướng nam bốn trăm dặm là tới."
Lão già từ từ nói, rồi như nhớ ra điều gì đó, lại ung dung bổ sung thêm một câu.
"Thiên Đạo hữu tình, Tuế Nguyệt vô tình."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất