Nếu là trước khi tu luyện Đại Nhật Chân Kinh, Lâm Tiêu còn có chút lo lắng bất an.  

 

Nhưng bây giờ, hắn cứ thế thẳng bước, tiến về phía một cánh cửa, ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định.  

 

Lựa chọn ư? Hắn vốn không cần lựa chọn!  

 

Nơi hắn hướng đến chỉ có một... Cánh Cửa Tuế Nguyệt.  

 

Ngay từ đầu, mục đích hắn đến tiểu thế giới Tiên Cảnh chính là vì cơ duyên Tuế Nguyệt.  

 

Ngoài nó ra, những cơ duyên khác đều có thể tạm thời bỏ qua.  

 

Sau vài bước, Lâm Tiêu đã đứng trước Cánh Cửa Tuế Nguyệt, đẩy cửa bước vào.  

 

Một luồng sáng xám lóe lên, hắn đã xuất hiện trước một hành lang dài, sâu hun hút.  

 

Cánh Cửa Tuế Nguyệt phía sau đã biến mất, thay vào đó là một bức tường kiên cố không thể phá hủy.  

 

Còn đầu bên kia hành lang thì khói xám mịt mờ, chẳng thấy đâu là điểm cuối.  

 

Hít một hơi thật sâu, Lâm Tiêu bước vào hành lang phía trước.  

 

Hắn cảm nhận được ở cuối hành lang, dường như có thứ gì đó đang mời gọi lực lượng Tuế Nguyệt trong cơ thể hắn.  

 

Thế nhưng, vừa mới đi được hai bước, Lâm Tiêu đã thấy da đầu hơi tê dại.  

 

Cả người hắn lúc này đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, mái tóc đen dần bạc đi, ngay cả khí huyết cũng đang trôi đi với tốc độ chóng mặt.  

 

Cứ như thể, từ một thanh niên hai mươi tuổi, hắn bỗng chốc biến thành một nam nhân trung niên sắp bước sang tuổi năm mươi vậy.  

 

Biến hóa như thế, vốn không nên xuất hiện ở Tôn Hoàng Giới, càng không thể xuất hiện trên người Lâm Tiêu.  

 

Với tuổi thọ và tinh lực của tu luyện giả, khi đạt đến Đại Đế Cảnh, dù có trải qua vạn năm cũng không thể xuất hiện phản ứng lão hóa này.  

 

Giải thích duy nhất chính là hắn đã bị lực lượng Tuế Nguyệt ảnh hưởng.  

 

Kể cả vậy, sự kiên định trong mắt Lâm Tiêu vẫn không hề thay đổi dù chỉ là nửa phần.  

 

Hắn chỉ dừng lại một chút, rồi tiếp tục bước về phía trước.  

 

Mà khi hắn bắt đầu đi, những thay đổi trên cơ thể lại càng trở nên trầm trọng hơn.  

 

Nếp nhăn bò đầy trên da, từng mảng đồi mồi xuất hiện, tóc từ màu xám cũng chuyển sang bạc trắng, thậm chí, tầm nhìn cũng hơi mờ đi.  

 

"Thiên Đạo hữu tình, Tuế Nguyệt vô tình."  

 

Lâm Tiêu đã phần nào hiểu được ý nghĩa câu nói này.  

 

Dù tu vi có đạt đến mức độ nào đi nữa, trường sinh bất tử cũng chỉ là một ước vọng xa vời.  

 

Có quá nhiều cường giả đã tu luyện đến mức gần như vô địch thiên hạ, nhưng cuối cùng vẫn gục ngã trước mặt Tuế Nguyệt.  

 

Tuế Nguyệt vô tình, hào quang đã mất. Thanh xuân dễ phai, thế sự cũng sớm thay đổi.  

 

Lâm Tiêu không bận tâm đến những biến hoá trên cơ thể nữa.  

 

Trong lòng hắn có một cảm giác, nếu lựa chọn rút lui, hắn có thể rời khỏi nơi quỷ dị này.  

 

Nhưng cơ duyên Tuế Nguyệt đang ở ngay trước mắt, chỉ cần còn chút sức lực, dù có phải bò, hắn cũng phải bò đến trước cơ duyên Tuế Nguyệt.  

 

Có lẽ trong cõi u minh, thiên ý đã sớm sắp đặt mọi chuyện, hoặc đơn giản hơn, đây chỉ là một bài khảo nghiệm.  

 

Ngay khi xương cốt toàn thân Lâm Tiêu phát ra tiếng kêu răng rắc, bước đi cũng tập tễnh, sắp không thể trụ nổi, sinh mệnh sắp đến hồi kết, một điều kỳ diệu đã xảy ra.  

 

Sức mạnh trên người hắn đang chậm rãi quay trở lại, mái tóc bạc trắng sắp rụng cũng bắt đầu hồi sinh.  

 

Lâm Tiêu khẽ nhếch mép.  

 

Hắn biết ngay mà.  

 

Cứ kiên trì biết đâu lại có hy vọng, chứ không kiên trì thì chắc chắn là toang.  

 

Lâm Tiêu tăng tốc tiến lên.  

 

Hắn cảm thấy mình đã ngày càng gần với cơ duyên Tuế Nguyệt hơn.  

 

Thế nhưng, niềm vui nho nhỏ của Lâm Tiêu cũng không duy trì được bao lâu.  

 

Hắn nhanh chóng cảm nhận được một loại biến hóa đặc biệt khác.  

 

Chỉ trong hai hơi thở, hắn đã trở lại trạng thái bình thường.  

 

Nhưng biến hóa này không hề dừng lại, mà còn đang tiếp tục tăng tốc.  

 

Chiều cao của Lâm Tiêu trong một hơi thở đã biến thành một mét sáu, bàn tay và bàn chân cũng nhỏ đi một vòng.  

 

Rồi tụt xuống còn một mét ba, một mét, bảy mươi phân...  

 

Chỉ trong vài cái chớp mắt, Lâm Tiêu đã mất đi khả năng nói chuyện và khả năng đi lại.  

 

Chỉ có đôi mắt vẫn lộ rõ vẻ bất lực và kiên định.  

 

Đạp đạp đạp!!  

 

Lâm Tiêu dùng cả hai tay hai chân, dốc hết sức lực bò về phía cơ duyên Tuế Nguyệt.  

eyJpdiI6IlA4ck5rMmVZNGFxeTd2MlQ3Q3k1d3c9PSIsInZhbHVlIjoiQVY1Zys5ZnlnamdGeEtTZlhyb3pkc3V5K05WY055clNHTDE1b1dZdlJcL1ppM3B0TlYwbWttR0JYQVc0eTcwVEsiLCJtYWMiOiI5M2IxMDkzZjVhMGY2NjZiOGI5MGE0MjJlMTEwNzM0MTE2NThlYTgzYWIxNDJkZDU3NzgxYTM1MjIxMTQwZDg0In0=
eyJpdiI6ImVrNDYyS09sQ2RXYWVjNTFPRENLY0E9PSIsInZhbHVlIjoibFdRTUhMWkpZNDE4MDFBN3Iwb0Z2NEZHZFlLSDZIYkFvd1wvR01JaDlkaVJJR3ZkUEt3bkxiXC9kaEJyYmFhS28zVnRnTmpYanR6cHcrT3I2MVFFeXZ5VWZDN05wMXhmNENEMUxGYnozOGpNNUdJQjVqRlVmd0lzWnpQMWxLQXZXcnNhc2JFTHRQTUZYeW9FUkdISVdJWjRSRTNtU29tTHpBbTF0SjcyaHliY1B3R0lDVlwvTGtpUmQxK1J3RFVHak9qMG9ZOExxVm13MWpRdGtmTGc0d1wvQk54aTd5SUs1OEQ4RTRSZUxTQ3VYeTg9IiwibWFjIjoiOGI1MTI4NmNhMTY0NjJhMWRlNWI4OTNmNDdmMzhlNzE3MzE1ZGI3OTBlN2RkZGE2YWU0ZmM2M2E4MjU5ZGZlMCJ9

Hắn e là bản thân phải sẽ phải bơi qua đó mất. 

Ads
';
Advertisement