CHƯƠNG 1157
Con ngươi của Cửu Thiên co rút một trận, bỗng hắn cảm thấy không đúng.
Cửu Thiên nhìn chằm chằm vào mắt của Vũ Hoàng Yến, đột nhiên Cửu Thiên cầm trọng kiếm Vô Phong trong tay, nhìn Vũ Hoàng Yến nói: “Không đúng. Cô không phải Vũ Hoàng Yến. Cô là ai?”
“Vũ Hoàng Yến” dừng bước chân, cười nói: “Cậu dựa vào đâu nói tôi không phải Vũ Hoàng Yến?”
Trên người Cửu Thiên tỏa ra canh khí, nhìn chằm chằm cô ta nói: “Ánh mắt của Vũ Hoàng Yến sẽ không trống rỗng như cô. Cô rốt cuộc là ai?”
“Vũ Hoàng Yến” bỗng cười ha ha, nói: “Cậu ngược lại rất hiểu cô ta. Xem ra quan hệ của cô ta và cậu không bình thường. Ả đàn bà này vậy mà còn rải tình khắp nơi.
Nói xong, cơ thể của “Vũ Hoàng Yến” nhanh chóng hóa thành một làn khói đen, Cửu Thiên một kiếm đứng ở trên khói đen, ngay sau đó, khói đen lại nổ ra, lập tức tản ra khắp căn phòng.
Sau đó, mọi đồ vật trong phòng đều biến mất, Cửu Thiên cảm nhận được mình đã rơi vào trong một mảnh hư không.
Lúc này một bóng người xuất hiện từ trong hư không, đó là một gương mặt cực kỳ xấu xí, giống như vô số con sâu vặn vẹo hợp thành, nhìn chằm chằm Cửu Thiên.
“Tôi là tông chủ của Ma Tâm Tông, cậu có thể gọi tôi là Phệ Tâm. Người tình nhỏ của cậu – Vũ Hoàng Yến, chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay tôi mà thôi.
Toàn thân Cửu Thiên căng thẳng, Lân Long Giáp lập tức trùm người.
Đối phương trong nháy mắt kéo hắn vào hư không, nhưng riêng thủ đoạn này đủ để chứng minh ông ta ít nhất là một cường giả Thiên Canh cảnh.
Cảm thấy lực lượng không ngừng bành trướng ở xung quanh, trong cơ thể của Cửu Thiên, chín xoáy khí đã sáng lên.
“Phệ Tâm lão ma, là ông ép Vũ Hoàng Yến làm những chuyện này, đúng không?”
Cửu Thiên lớn giọng hỏi.
Phệ Tâm cười to nói: “Không sai. Là tôi ép cô ta làm. Cô ta sinh ra có một gương mặt xinh đẹp và hoàn mỹ. Chính là quân cờ tuyệt vời để làm loại chuyện này. Nếu không phải
vì cơ thể của tôi sớm đã bị người khác hủy đi một nửa, tôi cũng sẽ giống như cậu nếm thử loại mỹ nhân này.
Nói xong, Phệ Tâm thè cái lưỡi ghê tởm liếm môi.
Động tác của ông ta kinh tởm như con người của ông ta, Cửu Thiên nhìn mà sát khí càng nặng.
“Thì ra là một nhân yêu bên dưới không được. Phệ Tâm lão ma, ông để Vũ Hoàng Yến ở đâu rồi?”
Cửu Thiên hỏi lần nữa.
Phệ Tâm lão ma cười nói: “Đương nhiên là đưa cô ta cho Thiên Vĩnh Phúc. Để Thiên Vĩnh Phúc từ từ chơi đùa cô ta, như vậy mới có thể khiến Hàn Vĩnh Tường đó tức chết không phải sao? Ha ha, cậu muốn đi cứu cô ta không? Muộn rồi. Cửu Thiên ơi Cửu Thiên, vốn dĩ tôi còn đang nghĩ có một ngày, nếu có thể biến thiên tài như cậu thành con rối của tôi thì tốt biết mấy. Không ngờ hôm nay cậu thật sự tự mình đưa tới tận cửa! Đây là ý trời của ông trời rắm chó sao? Ha ha, tặc cẩu thiên, ông cũng có lần mở mắt!”
Nói xong, đột nhiên, một khoảng bóng tối ập về phía Cửu Thiên.
Cửu Thiên nhấc tay chém một kiếm, nhưng lại phát hiện kiếm của mình hoàn toàn đánh vào khoảng không, bóng tối vẫn trùm lên người hắn.
“Vô dụng thôi. Đông Hoa kiếm khách Cửu Thiên, chút tu vi đó của cậu, ở trước mặt tôi, chỉ là bã thôi. Ở trước mặt bóng tối của tôi, chỉ là một đĩa rau. Bây giờ tôi muốn từ từ ăn cậu, ăn cậu từng chút! Ha ha ha ha ha!”
Bóng tối lập tức chui vào trong cơ thể của Cửu Thiên, toàn thân Cửu Thiên rung lên. Nhưng ngay sau đó, Phệ Tâm lại tự mình thốt lên kinh ngạc.
Cửu Thiên giơ cao trọng kiếm Vô Phong, mở đạo vực, đanh giọng nói: “Đây là lực lượng muốn mạng của ông!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất