CHƯƠNG 1180
Đại trưởng lão trả lời: “Ta nghĩ là phải. Tên nhóc Cửu Thiên này, thật sự không nhìn ra lúc nhỏ vậy mà cũng là một người vô dụng. Có lẽ, chính lúc nhỏ cậu ta ở trong những lời nhục mạ mắng nhiếp này rèn luyện được tâm tính vô cùng kiên định, cho nên cậu ta mới có thể đi từng bước, đi tới bây giờ. Trở thành Đông Hoa kiếm khách không ai không biết ở Võ Đỉnh. Ta dám nói, cậu ta chỉ cần không chết, ngày sau nhất định trở thành một đời Võ Tôn. Một người, một võ giả, dung mạo thể thái, xuất thân môn đệ, tu vi cảnh giới, những cái này đều là hư vô. Cái quan trọng nhất, vẫn nằm ở ý chí. Nếu có một ngày, cậu có thể bước vào Thiên Canh thì sẽ hiểu. Sự mạnh mẽ gì đó cũng không mạnh bằng nội tâm.”
Môi Hàn Vĩnh Tường run lên, nhắm hai mắt lại.
Đại trưởng lão nhìn cơ thể hơi run, tay phải siết chặt của Hàn Vĩnh Tường, khẽ mỉm cười.
Cơ thể của Hàn Vĩnh Tường co lại trong chiếc ghế nằm, giống như đang chịu đựng đau đớn vô biên.
Đám người Hàn Đỉnh Thiên đều đi tới, nhưng đại trưởng lão khẽ lắc đầu, bảo mọi người đừng lên tiếng, nhẹ nhàng tản đi.
Tất cả mọi người rời đi, sân luyện võ này chỉ còn lại một mình Hàn Vĩnh Tường.
Lúc này, bỗng có một âm thanh nức nở rất khẽ vang lên, nước mắt và nước mũi bỗng làm ướt gò má của Hàn Vĩnh Tường.
Hàn Vĩnh Tường khóc thất thanh nghiến răng nói: “Mẹ kiếp tại sao mình yếu ớt như vậy! Tại sao? Đây không phải là mình!”
Âm thanh bị thương, nhưng không ai có thể nghe thấy.
Mà Hàn Vĩnh Tường nằm ở đây lần này là tròn một ngày một đêm.
Một ngày sau.
Cửu Thiên lại ở cửa luyện quyền, thời gian một ngày, hắn cuối cùng cũng có thể khống chế đại khái lực lượng của mình. Hôm qua khi trở về, Cửu Thiên suýt nữa dỡ căn phòng
ra. Hắn đã rất cẩn thận mở cửa phòng ra, nhưng vẫn gỡ cả cánh cửa gỗ xuống.
Nói thật, lần lực lượng tăng vọt này thật sự khiến bản thân hắn cũng cảm thấy khó tin. Hiện nay, điều Cửu Thiên có thể biết chính là cơ thể của hắn sợ rằng đã cứng hơn linh bảo bình thường.
Lực lượng một quyền đấm xuống, nói là mở núi cắt dòng chảy, tuyệt đối không khoa trương.
Điều duy nhất hơi tiếc nuối là canh khí không tăng lên bao nhiêu, còn không đủ để hắn đột phá tới Địa Canh cấp ba.
Nhưng thu hoạch như này đã khiến hắn vô cùng hài lòng. So với gia tăng canh khí, Cửu Thiên thật ra thích gia tăng lực lượng bản thân hơn.
Canh khí tóm lại sẽ có lúc cạn, lực lượng cơ thể mới là căn bản có thể đánh có thể kháng.
Hiện nay, võ giả Nguyên Canh bình thường chắc chắn không chặn được một quyền tùy tiện của hắn. Võ giả Địa Canh muốn tiếp được một quyền của hắn cũng không phải chuyện đơn giản.
Bây giờ Cửu Thiên càng có tự tin đánh bại Thiên Vĩnh Phúc, nếu không phải ngọc Sơn Hải đó là bảo vật của Hàn gia, hắn không tiện lên tiếng. Nếu không hắn thật sự muốn mượn ngọc Sơn Hải chơi vài ngày. Có thể gia tăng một phần thì được một phần.
Toàn thân thả lỏng, tay Cửu Thiên chỉ huy một cái thì một khoảng khí phát nổ.
Thời gian một ngày một đêm, Cửu Thiên cuối cùng cũng thích ứng với lực lượng tăng vọt của mình, sau đó lúc này mới dám ra ngoài luyện quyền.
Ít nhất bây giờ hắn sẽ không tùy tiện đẩy người thì người đó bay ra. Nhìn xem Thập Tam, bây giờ còn tránh rất xa, không phải là do hôm qua vỗ nhẹ một cái vào vai của hắn ta hay sao.
Ờm, sao hôm nay nhìn trông vai của Thập Tam vẫn lệch, ừm, chắc chắn là cố ý giả vờ.
Cửu Thiên nghe thấy tiếng bước chân của Hàn Vĩnh Tường thì dừng luyện quyền, nhìn Hàn Vĩnh Tường đi tới, cười nói: “Anh có thể xuống giường rồi à? Chúc mừng”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất