CHƯƠNG 1193
Mặt trời lên mặt trăng xuống, thời gian ba ngày chớp mắt đã trôi qua.
Hôm nay lại là ngày thi đấu vòng hai. Đấu trường võ thuật Bát Phương đã sớm chật kín người.
Trong và ngoài cửa, đám người như sóng lớn, không ngừng liều mạng chen vào. Hộ vệ ngân giáp đứng trước cửa cũng không thể ngăn cản được.
Những chiếc thông kính khắp các phố lớn ngõ nhỏ, bên trong các trà lâu tửu quán đều được sắp xếp ngay ngắn, treo cao để mọi người vừa uống trà, vừa trò chuyện vừa ngắm nhìn.
Ở một số nơi trang nhã và tiêu phí cao thậm chí còn tạo ra Thủy Mạc Thiên Hoa có thể điều chỉnh hình ảnh để xem chi tiết.
Vật này thật sự rất khó có được, nơi có thể lấy được Thủy Mạc Thiên Hoa nhất định có lai lịch và quan hệ cao cấp hơn các trà lâu tửu quán thông thường.
Trong ngoài kinh thành, bất cứ nơi náo nhiệt nào có thể xem tỷ thí thì cũng đều chật kín người.
Bất kể người già, phụ nữ và trẻ em đều ngồi xuống, có không ít gia đình còn đặt bàn để xem tỷ thí.
Nói người của nước Võ Đình đều tôn sùng võ đạo cũng không phải là nói đùa.
Dù sao luyện khí sĩ cũng có rất ít, võ giả ở trong nước Võ Đỉnh mới chiếm đa số. Mà cuộc thi tuyển chọn lại là một tiết mục giải trí hiếm có trong nước Võ Đỉnh, ai chẳng muốn xem thế hệ anh hùng trẻ tuổi đời thứ nhất của Võ Đỉnh trông như thế nào!
Trong đấu trường võ thuật Bát Phương thậm chí còn có nhiều người hơn.
Nơi nào có thể đứng được thì về cơ bản đều có đầy người, nơi nào không thể đứng được thì cũng chật kín.
Thật ra thì giá vé trong đấu trường võ thuật Bát Phương đã tăng ít nhất gấp đôi trong ba ngày qua. Nhưng hôm nay nhìn thoáng qua thì nhân số chỉ có nhiều hơn chứ không ít.
Xem ra dân chúng của kinh thành vẫn rất giàu có, không hề thiếu tiền!
Trên Thiên Không, đại đế Tần Chính dẫn theo hai vị hoàng tử cùng với các quan viên đều đã ngồi vào chỗ của mình!
Cuộc tỷ thí hôm nay không phải do bọn họ rút thăm.
Mà các võ giả còn lại sẽ tự mình bốc thăm!
Bên trong võ trường, trong căn phòng mà Cửu Thiên đã cãi nhau với Thiên Vĩnh Phúc ba ngày trước.
Một tên thống lĩnh mặc kim giáp cầm một ống trúc trong tay, nhẹ giọng nói: "Các vị công tử, tiểu thư, xin mời, rút được số nào sẽ lấy số đó. Chờ một chút, chúng ta sẽ tiến vào đấu trường theo số thứ tự!"
Mọi người gật đầu, sau đó xếp hàng theo thứ tự tiến lên rút thăm!
Mỗi lần rút thăm, thống lĩnh mặc kim giáp sẽ công bố tên và số thứ tự, quan văn bên cạnh sẽ cầm bút ghi lại.
"Thiên Vĩnh Phúc, số mười sáu!"
"Phó Đức, số năm mươi ba!"
"Lữ Âm, số bảy!"
Rất nhanh đã đến lượt của Cửu Thiên. Lúc này đã có hơn phân nửa người bốc thăm xong, bọn họ đang xoay trái quay phải hỏi xem đối thủ của mình là ai.
Cửu Thiên đưa tay vào trong ống trúc và rút ra một cây thăm bằng trúc.
Thống lĩnh mặc kim giáp nhìn thoáng qua, lớn tiếng nói: "Cửu Thiên, số năm!"
Cửu Thiên nhìn con số, đi về phía quan viên ghi chép, liếc nhìn tờ giấy.
Vừa liếc sơ qua thì Cửu Thiên đã thấy được số sáu là ai.
"Cổ Tuấn!"
Cửu Thiên cũng không có ấn tượng gì về tên người này.
Đảo mắt nhìn qua, Cửu Thiên không thể nhận ra rốt cuộc ai là Cổ Tuấn, chỉ có thể từ bỏ, ngồi sang một bên, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong mắt Thiên Vĩnh Phúc lóe lên một tia khác thường, chậm rãi bước về phía một người đàn ông.
"Anh Cổ. Anh là số sáu đúng không!"
Lúc này, trên trán của Cổ Tuấn đổ mồ hôi đầm đìa, gật đầu nói: "Không sai. Tôi là số sáu. Thiên công tử có gì chỉ giáo!"
Cổ Tuấn gật đầu đáp: "Không sai. Là chú của tôi, Cổ Hầu tước đã mở đường để tôi lấy được vị trí trong danh sách của Thái tử điện hạ, cầm đan dược tăng cao tu vi, sau đó đi lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất