CHƯƠNG 1196
Lại lần nữa đi vào sân Võ Đạo, tiếng hoan hô như trước.
Ba ngày trước, Cửu Thiên không chiến mà thắng, làm cho người ủng hộ hắn cũng cảm thấy hơi thất vọng, hôm nay bọn họ nghĩ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy sức chiến đấu của Cửu Thiên rồi.
Cổ Tuấn cũng đi ra, không ngừng vẫy tay với người chung quanh, có vẻ rất nhiệt tình.
Cửu Thiên chậm rãi lấy Vô Phong Trọng Kiếm của mình ra, hôm nay, hắn muốn sảng khoái mà thi đấu một trận!
Vô Phong Trọng Kiếm cắm trên đất, Cửu Thiên bắt đầu giãn gân cốt của mình.
Đối diện, Cổ Tuấn cũng lấy binh khí của mình ra, đó là một thanh kiếm tràn ngập ký hiệu chạm trỗ, bên trong còn ẩn ẩn tiếng gió, là một thanh thượng hào thần binh.
Cổ Tuấn cười vang nói: “Anh Cửu Thiên, hôm nay chúng ta cùng sảng khoái mà đánh một trận!”
Cửu Thiên khẽ cười nói: “Được!”
Lúc này trên trời, Tần Chính Đại Đế chỉ vào Cửu Thiên nói: “Sắp khai chiến rồi. Nhanh như vậy, Cửu Thiên đã ra rồi, lần này người đều có mặt rồi, sẽ không còn lâm trận không thấy võ giả nữa!”
Tần Chính Đại Đế vui vẻ cười, nhưng lời nói tựa hồ như có ngụ ý.
Thái tử Tần Cảnh bên cạnh cười nói: “Phụ hoàng, lát nữa khẳng định là một trận chiến kịch liệt!”
Vừa dứt lời, sắc mặt Cổ Tuấn bỗng dưng thay đổi, một tay ôm lấy bụng mình, phát ra tiếng kêu rên.
"Ai ui!"
Cửu Thiên nhíu mày nhìn Cổ Tuấn, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Cổ Tuấn nhanh chóng đen lại, mồ hôi trên trán giống như hạt đậu rơi như mưa, không ngừng rơi xuống.
“Đau, đau, đau!”
Cổ Tuấn lớn tiếng gào thét, đột nhiên bắt đầu lăn lộn trên sân Võ Đạo.
Tất cả người xem nghị luận ầm ĩ, cũng không hiểu được chuyện gì xảy ra, không chỉ là bọn họ.
Ngay cả Cửu Thiên cũng ngây người ra!
Lúc này, mấy tên Kim Giác Vệ, nhanh chóng chạy đến!
Một thị vệ kim giáp để tay trên người Cổ Tuấn kiểm tra một lượt, cao giọng hét lớn: “Là dấu hiệu trúng độc!”
Mọi người hoảng hốt, tất cả người xem, la lớn.
“Trúng độc? Không phải là bị tiêu chảy quá nặng sao!”
“Chắc chắn không phải thận hư?”
“Ai có thể hạ độc cho võ giả như bọn họ chứ!”
Hai thị vệ kim giáp nâng Cổ Tuấn lên, đi xuống dưới.
Lúc này, Cổ Tuấn đột nhiên giống như phát điên, một ngón tay chỉ vào Cửu Thiên nói: “Cửu Thiên, vì sao ngươi phải hại ta! Ngươi sao có thể hèn hạ như vậy!”
Âm thanh vang vọng, lập tức xung quanh sân dấu im lặng như tờ.
Chỉ còn lại tiếng gào thét không ngừng của Cổ Tuấn vọng lại.
Sắc mặt của Cửu Thiên có kinh ngạc rồi trở nên bình tĩnh, sau đó lông mày nhíu chặt.
Thì ra là như vậy, hắn có chút hiểu ra.
Thế mà lại dùng chiêu thức ác độc như vậy để đối phó với hắn, muốn hủy hết thanh danh của hắn sao?
Cửu Thiên không có nhìn Cổ Tuấn bị khiêng xuống sàn đấu, ngược lại ngẩng đầu nhìn về phía thái từ Tần Cảnh giữa không trung.
Khóe miệng Tần Cảnh cong lên một nụ cười nhàn nhạt, nhưng mà chỉ cong lên một chút như vậy. Đột nhiên, Tần Cảnh kinh ngạc lớn tiếng gào lên: “Tại sao có thể như vậy. Cổ Tuấn này sao lại nói như vậy. Chẳng lẽ là Cửu Thiên hạ độc với hắn ta sao?”
Một đấm quan viên cũng bắt đầu nghị luận, sắc mặt Tần Chính Đại Đế rất khó nhìn.
Cho đến lúc này, người xem xung quanh mới bùng nổ.
Cùng lúc đổ, một số giọng lớn tiếng xuất hiện trong đám người: “Cửu Thiên, ta nhìn nhầm người.
“Đường đường là Đông Hoa kiếm khách Cửu Thiên, thế mà còn cần nhờ hạ độc để chiến thắng sao?”
Tiếng gào thét điên cuồng, dường như muốn hét đến rách họng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất