Ngô Đại Bàn nghe xong, hai mắt đỏ hoe.
Nhưng gã cũng hiểu rõ lời Hiên Viên Chỉ Nhược và Triệu Sơn Hà đều là sự thật, tình thế hiện tại chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, như vậy mới có lợi cho tất cả!
"Phù~"
Ngô Đại Bàn hít sâu một hơi, bước đến trước mặt Lâm Phong, khó nhọc nói ra lời:
"Bạch lão đệ, xin lỗi! Cậu tạm làm theo yêu cầu của hắn trước, sau này tôi sẽ..."
Những lời sau, Lâm Phong đã chẳng buồn nghe tiếp.
Ban đầu anh thấy Ngô Đại Bàn luôn miệng người Đại Hạ không lừa người Đại Hạ, tưởng rằng Ngô Đại Band cũng là người chính nghĩa nhiệt huyết, nên mới ra tay tương trợ.
Không ngờ rằng, Ngô Đại Bnad cuối cùng lại đưa ra lựa chọn như vậy, bắt mình nhục nhã quỳ gối liếm đờm?
Đùa sao nổi?
Lâm Phong trong thoáng chốc cảm thấy tức giận, nhưng rất nhanh tâm trạng đã bình tĩnh trở lại, không vui không buồn.
Bởi vì đây chính là hiện thực, bạn có thể giúp người khác, nhưng đừng bao giờ mong họ sẽ giúp lại bạn.
Nếu không, khi sự việc kết thúc, thứ lạnh giá sẽ là trái tim bạn!
"Tránh ra!"
Lâm Phong đẩy mạnh Ngô Đại Bàn sang một bên, bước tới trước mặt Mộ Dung Phục, mặt không biểu cảm hỏi:
"Mày muốn tao quỳ?"
"Đúng vậy! Quỳ xuống lạy ba cái, rồi liếm sạch bãi đờm, đổi lấy mạng sống của cậu, rất hợp lý không phải sao?"
Khoé miệng Mộ Dung Phục nở nụ cười chế nhạo.
Đám người vây quanh cũng cũng mang vẻ mặt hóng chuyện.
"Không có gì bất ngờ, tên này sắp quỳ rồi!"
"Dù có bất ngờ hay không, hắn cũng phải quỳ, nếu không quỳ tôi sẽ trồng cây chuối mà ỉa!"
"Ha ha, nếu hắn không quỳ, tôi sẽ trồng cây chuối ăn phân của anh!"
….
Ngay trong lúc đám đông đang chế giễu bàn tán, dưới ánh mắt coi thường như nhìn trò hề của Mộ Dung Phục, mặt Lâm Phong không chút biểu cảm bỗng giơ tay phải lên, nhẹ nhàng vả một cái vào mặt Mộ Dung Phục.
"Bốp!"
Âm thanh vang giòn tan vang lên.
Trên gương mặt đẹp trai của Mộ Dung Phục lập tức hiện lên vết bàn tay đỏ ửng.
"Á!!!"
Đường Thi Nhã bên cạnh lập tức bịt miệng kêu thét lên.
Ngô Đại Bàn, Triệu Sơn Hà, Hiên Viên Chỉ Nhược cũng đứng hình.
Ma Hải đang ở trên cao xem kịch cũng sửng sốt.
Ngay cả Mộ Dung Phục cũng ôm mặt, không kịp phản ứng.
Trong hội trường không có ai dám tin trong tình huống này, Lâm Phong lại dám tát Mộ Dung Phục?
Hơn nữa, cái tát ấy lại nhẹ bẫng, không hề vận dụng một chút linh lực nào...
Rõ ràng là cố ý sỉ nhục Mộ Dung Phục, có thể nói là không gây tổn thương nhiều, nhưng sự sỉ nhục thì cực kỳ nặng nề!
"Mày... dám đánh tao? Có bản lĩnh thì đánh thêm một cái nữa coi?"
Mộ Dung Phục gần như gầm lên câu này.
"Yêu cầu kiểu này đời tao chưa từng nghe bao giờ!"
Lâm Phong nói xong, lại nhẹ nhàng vả thêm một cái.
"Bốp!"
Má trái Mộ Dung Phục cũng in hằn vết bàn tay!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất