“Đại ca … khi thấy anh vượt qua tầng sáu… ta thật sự vui lắm… Ta nghĩ… lần này mình có thể rời khỏi đây rồi… thật sự đã nghĩ vậy…Nhưng mà… hình như ông trời biết chuyện đó, ông ấy không muốn ta rời khỏi… nên lại một lần nữa, vô tình đập nát hy vọng của ta…”
Lời nói vừa ngây thơ, vừa đau đớn như dao cứa vào tim.
Một đứa trẻ chưa từng thấy ánh sáng mặt trời, chỉ mong một lần được bước ra ngoài…
“Tộc nhân của Băng Tuyết tộc… vẫn đang chờ mẹ trở về…”
“Khi mẹ mất… bà vẫn nắm chặt tay ta… dặn ta nhất định phải mang thánh vật về… chỉ cần cố gắng một chút là được… ta… ta thật sự rất muốn về nhà… rất muốn gặp lại những tộc nhân thân quen mà xa lạ ấy… ta thật… thật sự muốn…”
Nói đến đây, lời của cậu bé chợt ngưng bặt, ánh sáng cuối cùng trong mắt cũng hoàn toàn vụt tắt.
Lâm Phong trơ mắt nhìn cậu bé trong lòng hóa thành vô số điểm sáng màu lam, lặng lẽ tiêu tán giữa không gian.
Loáng thoáng nơi chân trời xa,
một ảo ảnh hiện lên, cậu bé ngồi trên vai người tuyết, ngoái đầu cười hì hì vẫy tay với Lâm Phong, rồi biến mất hoàn toàn…
…
Lâm Phong đứng lặng ngay tại chỗ, trong lòng như có tảng đá lớn đè nặng, vô cùng đau đớn và tức tưởi.
Một người đã nhìn quen bao cảnh thế thái nhân tình, trái tim từ lâu đã lạnh như băng giá, vô tình vô cảm!
Thà tôi phụ thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ tôi!
Nhưng mà…
chuyện lần này… là cái gì chứ?!
“Có phải rất đau buồn không?”
“Trên đời này, chuyện đau khổ nhất… chính là thế đó…”
“Cậu tận mắt nhìn thấy nó chết ngay trước mắt, nhưng lại chẳng thể làm được gì…”
Ngay lúc này, Đế Thích Thiên lại cười híp mắt lên tiếng.
Rầm!
Một luồng sát khí kinh hoàng từ trong cơ thể Lâm Phong bùng phát ra!
Ánh mắt anh lạnh lẽo như hàn băng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Đế Thích Thiên, miệng lạnh lùng nói: “Ông thật sự đáng chết!”
“Thế sao? Nhiều người từng nói với ta câu đó rồi, nhưng giờ ta vẫn sống… còn họ đã chết từ lâu rồi!”
Đế Thích Thiên khẽ cười, sau đó lạnh lùng nói tiếp: “Cho nên ta không chết được, vậy thì người nên chết chính là cậu! Ta mệt rồi, trò chơi nhàm chán này cũng nên kết thúc rồi…”
Vút!
Bóng dáng của Đế Thích Thiên lập tức biến mất tại chỗ!
Ngay khoảnh khắc sau đó, gã đã xuất hiện trước mặt Lâm Phong, đưa tay chộp tới, muốn nắm cổ Lâm Phong như bắt một con gà con!
Không ngờ tới, Lâm Phong đối mặt với đòn tấn công của gã, vậy mà chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra, cứng rắn bắt lấy bàn tay to lớn của Đế Thích Thiên!
Rầm!!
Hai bàn tay chạm nhau, va chạm dữ dội như sấm sét giữa trời quang, bùng phát ra nguồn năng lượng khổng lồ khiến không gian xung quanh méo mó, hư ảo.
“Ồ? Sức mạnh của cậu… hình như mạnh lên không ít!”
Đế Thích Thiên lùi về sau vài bước, có chút ngạc nhiên nhìn Lâm Phong.
“Ông thật sự nghĩ bản thân rất mạnh sao? Nếu không bị quy tắc nơi này áp chế, ông nghĩ mình có thể thắng nổi ta à?”
Lâm Phong lạnh lùng nói, tay kết ấn kiếm chỉ.
Keng!
Trong nháy mắt, hàng tỉ luồng kiếm khí hóa thành hàng tỉ thanh trường kiếm kim quang chói lọi lơ lửng xung quanh anh, khiến anh trông chẳng khác gì kiếm tiên giáng thế!
“Là do tinh thể băng lam kia sao? Làm cho cậu tạm thời né tránh được sự áp chế của lực lượng quy tắc nơi đây…”
Đế Thích Thiên nhanh chóng nhìn ra nguyên nhân, trầm giọng nói tiếp: “Nhưng cho dù như vậy, cậu cũng chỉ là Xuất Khiếu Cảnh trung kỳ mà thôi! Ta đã nói rồi, người có thể vượt cấp chiến đấu với ta… rất hiếm!”
“Vậy sao?”
Lâm Phong vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng khí tức trong cơ thể lại bùng nổ dữ dội, đột ngột tăng lên đến Xuất Khiếu Cảnh hậu kỳ!
Thì ra, sau khi hấp thu năng lượng thần hồn ở tầng một, anh đã bí mật đột phá đến Xuất Khiếu Cảnh hậu kỳ, chỉ là do bị lực lượng quy tắc nơi này áp chế nên chưa thể bộc lộ!
Mà hiện tại, mượn lực của thánh vật Băng Tuyết tộc, mọi trói buộc đều tan biến, anh có thể phát huy toàn bộ sức mạnh chân chính của bản thân!
Thậm chí còn mạnh hơn trước rất nhiều!
“Diệt!”
Lâm Phong chỉ tay ra một cái, từng vệt kiếm ảnh lơ lửng quanh người anh như mưa rào giông bão, đồng loạt bắn thẳng về phía Đế Thích Thiên!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất