“Sau khi trải qua trận đấu với độ khó cao và thời gian dài như vậy, chắc hẳn anh đã cảm thấy hơi đuối sức rồi nhỉ?”
Người bí ẩn vung tay đánh bay Lâm Phong ra ngoài và cười nhạo nói.
Lâm Phong im lặng không nói lời nào, nhưng có thể thấy rõ anh đã bắt đầu hơi thở dốc, lồng ngực cường tráng cũng đang phập phồng.
Quả thật như vậy, anh là người, không phải thần!
Con người sẽ có lúc kiệt sức.
Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, tốc độ ra đòn của anh sẽ ngày càng trở nên chậm và yếu hơn.
“Kiếm tới!”
Lâm Phong gằn giọng hét lên một tiếng, thanh kiếm bản mệnh xuất hiện theo tiếng gọi và được anh nắm trong tay phải.
“Nhất Kiếm Phá Thương Khung!”
“Vút!”
Giờ phút này, cả nơi này như sắp bị hủy diệt, một luồng kiếm khí đáng sợ mang theo kiếm quang sắc bén hung hăng đánh về phía người bí ẩn kia.
“Nhất Kiếm Phá Thương Khung!”
Vẻ mặt của đối phương không hề thay đổi, một thanh kiếm bản mệnh cũng xuất hiện trong tay gã ta và thi triển cùng một chiêu thức.
“Rầm ầm!”
Hai luồng kiếm quang dữ dội va chạm vào nhau, sau khi kịch liệt giằng co khoảng vài giây, tất cả mọi thứ đều yên tĩnh trở lại.
Lâm Phong thấy cảnh tượng này lại dứt khoát thi triển Cực Kiếm Sát Trận, nhưng đối phương lại khinh thường cười một tiếng và thi triển trận pháp y hệt triệt tiêu đòn tấn công của anh.
“Tôi đã nói rồi, tôi biết hết mọi chiêu thức của anh. Đối thủ của anh không phải tôi mà là bản thân anh.”
“Nếu anh không thể đánh thắng chính mình thì ngày hôm nay chỉ có thể thất bại tại đây.”
Người bí ẩn bay lên không trung, gã ta nhìn xuống Lâm Phong từ trên cao như Đấng tạo hóa đang cúi đầu nhìn sinh linh nhỏ bé bên dưới.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn vào người bí ẩn kia, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
Rốt cuộc đây là nguyên lý gì?
Vì sao đối phương lại có thể sao chép mọi thứ của mình?
Từ thể xác, kiếm đạo, chiêu thức đến thuật pháp…
Vậy mà gã ta lại có thể sao chép toàn bộ!
“Xem ra anh đã dùng hết mọi cách rồi.”
“Haiz… Trên đời này không còn người nào giống với vị đại nhân kia nữa.”
Người bí ẩn đột nhiên thở dài, ngay sau đó cả người gã ta đã biến mất tại chỗ và không ngừng tấn công Lâm Phong như vũ bão.
Vẫn là câu nói đó, gã ta có nguồn năng lượng vô tận nên không hề biết mệt, Lâm Phong chỉ có thể bị động nghênh chiến.
Lúc đầu cả hai bất phân thắng bại, nhưng trận đấu càng tiếp diễn, anh dần trở nên đuối sức và rơi vào thế bất lợi.
“Kiếm Âm Dương Cực!”
Lúc này, Lâm Phong đột nhiên gằn giọng hét lên, phân thân Nguyên Anh trong người anh đột nhiên mở bừng mắt ra, trong mắt toát lên ánh sáng trắng đen biến thành hai luồng khí cực âm và cực dương hòa vào trong kiếm khí, bộc phát nguồn sức mạnh cực kỳ đáng sợ.
Đây là át chủ bài mạnh nhất của anh.
Kiếm thuật mạnh nhất mà anh đã lĩnh ngộ trong trận chiến với Đế Thích Thiên và cũng là chiêu thức duy nhất của anh.
Lâm Phong nhìn chằm chằm vào người bí ẩn trước mặt, trong lòng vô cùng hy vọng nhát kiếm này có thể kết thúc trận đấu. Nhưng ngay sau đó, một giọng nói hờ hững chợt vang vọng bên tai anh.
“Kiếm Âm Dương Cực!”
Người bí ẩn cũng thi triển chiêu này phá tan đòn tấn công của anh.
“Sao… Sao có thể chứ!”
Vẻ mặt của Lâm Phong trở nên tái nhợt, cả người không khỏi loạng choạng lùi ra sau vài bước. Kiếm Âm Dương Cực là kiếm thuật anh vừa lĩnh ngộ cách đây không lâu, ngay cả bản thân cũng chưa thành thạo.
Làm sao đối phương cũng biết chiêu này chứ?
“Tôi đã nói rồi, người anh muốn đánh bại không phải tôi mà là bản thân anh.”
“Có lẽ từ trước đến giờ anh đã sống quá thuận lợi, cảm giác nằm trong chiến thắng quá lâu đã che mờ tâm trí anh.”
Người bí ẩn cầm kiếm bản mệnh trong tay chậm rãi đi đến gần anh.
Trong đầu Lâm Phong hoàn toàn trống rỗng.
Đánh bại bản thân mình ư?
Mình là một người vô địch, làm sao có thể bị đánh bại nữa chứ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất