Lâm Phong không hề do dự bế Lý Tiểu Khải nhanh chóng chạy về phía khách sạn.  

 

“Bây giờ muốn chạy à, có phải cậu quá ngây thơ rồi không?” Ma Dạ đưa tay chặn đường anh, lạnh lùng nói.  

 

“Cút ra!!” Lâm Phong gằn giọng quát.  

 

“Bảo tôi cút à? Bạch Phi Vụ, bây giờ cậu hơi kiêu ngạo rồi đấy.”  

 

Ma Dạ bật cười và nhanh chóng vươn bàn tay to của mình túm lấy anh. Mặc dù chuyện vừa rồi khiến ông ta rất tức giận nhưng hiện tại Bạch Phi Vũ có ý nghĩa rất lớn đối với ông ta.  

 

Người này không chỉ có thiên phú đáng sợ mà còn thu phục được tháp Thiên Ma.  

 

Ma chủ cũng đã biết chuyện này, vì vậy ông ta không dám tự ý giết chết Bạch Phi Vũ.  

 

Anh một tay ôm lấy Lý Tiểu Khải, tay còn lại hung hăng đánh vào bàn tay to lớn của Ma Dạ.  

 

“Rầm!”  

 

Hai bàn tay dữ dội va chạm vào nhau, Lâm Phong bị sức lực khủng khiếp đánh bật ra ngoài mười mấy mét, Ma Dạ tuy không nhúc nhích nhưng trên mặt ông ta lại hiện rõ vẻ đỏ ửng khác thường.  

 

Những người hóng hớt xung quanh đều vô cùng kinh ngạc khi thấy cảnh tượng này.  

 

Ma Dạ là ai chứ?  

 

Đó chính là Cổ Tổ của Ma Thần Tộc, là tu giả Đại Thừa kỳ.  

 

Vậy mà Bạch Phi Vũ lại có thể chống đỡ chưởng ấn của ông ta mà không bị thương tí nào ư?  

 

Điều quan trọng nhất, Bạch Phi Vũ là một kiếm tu, chẳng phải điều này đồng nghĩa với việc anh có thể đánh ngang sức với Ma Dạ nếu dùng kiếm à?  

 

Giờ đây trong đám đông, Hiên Viên Chỉ Nhược vốn đang định ra ngoài đi dạo để “tình cờ” gặp Lâm Phong cũng đã đến đây. Cô ta nhìn thấy Lâm Phong đỡ lấy chưởng ấn của Ma Dạ thì không khỏi đưa tay che miệng, đôi chân không khỏi kẹp lại, cảm thấy cả trời đất như bị đảo lộn.  

 

Mạnh quá!  

 

Bạch Phi Vũ quá mạnh rồi đấy!  

 

“Tốt lắm, không ngờ lúc trước cậu còn che giấu thực lực của mình.” Ma Dạ nói với vẻ mặt u ám.  

 

Lâm Phong lạnh lùng nhìn vào ông ta, trong lòng đang suy nghĩ xem có nên bắt người này vào tháp Thiên Ma để thử giải quyết luôn không.  

 

Bây giờ anh không có thời gian từ từ đánh nhau với Ma Dạ. Lục sư huynh sống chết không rõ, anh phải nhanh chóng đi cứu người.  

 

Ngay vào lúc này, một giọng nói âm trầm chợt vang vọng cả nơi này.  

 

“Khà khà khà, Ma Dạ à Ma Dạ, chuyện gì đang xảy ra chuyện? Chẳng phải Bạch Phi Vũ là báu vật của Ma Thần Tộc các ông à? Sao hai người lại đánh nhau rồi?”  

 

Mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh thì nhìn thấy người đến chính là Cố Tổ Ám Thiên Thương của Ám Duệ Thần Tộc.  

 

Ngoại trừ ông ta còn có Kato Takada của thần tộc Yamato nước Oa, Mộ Dung Ninh của thế gia Mộ Dung, Michael của Thiên Sứ Thần Tộc,…  

 

“Trời ạ, lại là bốn cường giả bọn họ!”  

 

“Sao bốn người này lại đến đây rồi? Bọn họ muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ muốn dùng vũ lực giết chết Bạch Phi Vũ à?”  

 

“Tiêu rồi tiêu rồi! Lúc trước ở quảng trường Tây Hải, bốn người này đã muốn giết Bạch Phi Vũ, nhưng mà lúc đó Ma Thần Tộc đã mạnh mẽ ra tay đẩy lùi bọn họ. Nhưng mà bây giờ tên này lại làm mất lòng Ma Thần Tộc, giờ đây đã không còn ai bảo vệ anh ta nữa.”  

 

Một loạt tiếng nói thảng thốt lập tức vang lên trong đám đông, ngay cả ánh mắt bọn họ nhìn vào Lâm Phong cũng tràn ngập vẻ thương xót.  

 

Nhưng ngay vào lúc này…  

 

“Vút!”  

 

Một luồng kiếm quang xông thẳng lên trời và bay về phía Mộ Dung Ninh, chính là Lâm Phong ra tay.  

 

“Trò vặt vãnh!” Mộ Dung Ninh lạnh lùng cười lên một tiếng, anh ta giơ ngón tay bắt lấy đòn kiếm này.  

eyJpdiI6ImRPUDhpSytWODQrWTRQQW1TSUlqUnc9PSIsInZhbHVlIjoiMHViVHRuVkRIOXBES0ZlTzdrcXlCREFUczJBa0xmdW5sZ2ZmK1RhU1JsUjZreHZIXC81dUdvdE5qdEgxK1hDQ2giLCJtYWMiOiJkN2UzY2Y3ZjBkNzZiYWE2ZjZiYTVjN2M2ZDU2Y2U5NjI3Y2RjN2JlYzJlM2I2YmM0MTUyZGNiN2Y1ZWNlOTU5In0=
eyJpdiI6ImhBa2lQeGxGN0Z6UURIZTlSNUdXdnc9PSIsInZhbHVlIjoibFdBWlhuRTN4T3Z3ZVdacFM2NXIrVGU0STVucytoOVF2TFdKSVBtQWRGXC9wTmR2QnZtaERzWHJsV1RxdUpVN0VsekJCcDhFNlRZY2g3VlVidENheGh5dG94RjRlbUx1RmZaWkV0K3ptMm5CY2lzbWxQUm92U21wMVFSa1o4Q3lITVJsUlFreTI4eVRPb3FLMzJrajVJQlJlVE9WeDhVMmwwNlpQV1F6ZSs3cGdGTTROalZYUFFISjQzTEVmRUF6cnFPajNsdEc3UmhBTEYxSGRJRjlnWDRRZVB6UkNZZ1M5VGY3NjJsTUpQTXU4NTZOOWZvcVk1bFc0NDdsSWQ4Z3ciLCJtYWMiOiIxMTY1NjUzZjc4ZmI5ZGYwYzFiYzIzYjM5ZDEyMmU2YjZhM2IzODY2ZTA3MTZiYmY1MjMwMWEzNTBmZTQ2N2I1In0=

Mộ Dung Ninh nghe thấy vậy bèn nheo mắt lại, không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, anh ta mới mỉm cười nói: “Anh nghĩ xem? Dĩ nhiên là chết rồi!”

Ads
';
Advertisement
x