Khi hai luồng tiếng bước chân này vang lên, những người bán hàng rong và người đi đường xung quanh đều tỏ vẻ kinh hãi, vội vàng tháo chạy khỏi hiện trường!  

 

Trong nháy mắt, con phố vốn đang náo nhiệt bỗng trở nên trống không.  

 

Chỉ còn lại một mình Lâm Phong đứng ngơ ngác tại chỗ.  

 

Ủa, có chuyện gì vậy?  

 

Lúc này, một thiếu niên ăn mặc rách rưới, trông như một tên ăn mày, từ đâu lao ra, kéo tay Lâm Phong lôi tuột vào một góc.  

 

“Bộ ông anh chán sống rồi hả?”  

 

Thiếu niên bực bội nói.  

 

“Ý cậu là sao?”  

 

Lâm Phong hỏi lại.  

 

Thiếu niên nhìn Lâm Phong từ trên xuống dưới một lượt rồi hạ giọng:  

 

“Nhìn là biết ông anh mới đến Thành Thần Ma lần đầu rồi! Ngay cả chuyện hôm nay là ngày quyết chiến của đám trẻ trâu hai bên Thần tộc mà cũng không biết!”  

 

“Ngày quyết chiến của đám trẻ trâu hai bên Thần tộc?”  

 

Lâm Phong hơi nhíu mày.  

 

Qua lời kể của thiếu niên, Lâm Phong cuối cùng cũng hiểu ra ngọn ngành.  

 

Hóa ra Thiên Sứ Thần tộc và Ma Thần tộc vốn chẳng ưa gì nhau. Lớp già thì còn biết kiềm chế, chứ lớp trẻ thì thường xuyên gây sự, vì vậy hai bên đã giao ước rằng cứ vào ngày rằm hàng tháng sẽ tổ chức một cuộc tỷ thí tại Thành Thần Ma…  

 

Bên thắng sẽ được hưởng quyền làm ba bên kia!  

 

Còn bên thua, trong vòng một tháng tiếp theo, sẽ phải gọi bên thắng là ba hoặc mẹ!  

 

“Cái quy định quái quỷ gì vậy!”  

 

Lâm Phong có chút cạn lời.  

 

“Rất dở hơi đúng không? Tôi cũng thấy nó dị hợm lắm! Nhưng chắc mục đích của cả hai bên đều là vì muốn làm bẽ mặt đối phương thôi?”  

 

Thiếu niên chép miệng rồi nói tiếp:  

 

“Theo tôi biết thì Ma Thần tộc bây giờ đang trong giai đoạn tre già măng chưa mọc, lớp trẻ của bọn họ đã thua liên tiếp nửa năm rồi…”  

 

Lâm Phong nghe vậy, đang định đáp lời.  

 

Thì đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai anh:  

 

“Ba ơi, cuối cùng các người cũng tới rồi! Hôm nay chính là ngày để Ma Nguyên ta rửa sạch mối nhục xưa!”  

 

…  

 

Lâm Phong nghe tiếng liền nhìn sang, chỉ thấy trên con phố rộng lớn không xa, có hai nhóm người đang đối đầu nhau.  

 

Một bên mặc chiến bào màu đen, rõ ràng đến từ Ma Thần tộc.  

 

Bên còn lại mặc trang phục lộng lẫy màu vàng kim, hiển nhiên là người của Thiên Sứ Thần tộc!  

 

“Chẳng lẽ Ma Dạ cố tình đưa mình đến đây là để giúp Ma Thần tộc của bọn họ thắng trận tỷ thí lần này?”  

 

Lâm Phong thầm suy tư.  

 

Lúc này, thanh niên cầm đầu bên phía Thiên Sứ Thần tộc lên tiếng với vẻ mặt đầy giễu cợt:  

 

“Xem ra Ma Thần tộc các ngươi đúng là hết thời thật rồi! Lần nào cũng cử ngươi ra, ngươi gọi ta là ba nửa năm trời rồi đấy, ngươi không chán chứ ta nghe cũng phát ngấy rồi đây.”  

 

“Bớt nói nhảm đi!”  

 

Ma Nguyên hừ lạnh một tiếng, lập tức lao lên giao chiến với thanh niên bên Thiên Sứ Thần tộc.  

 

Hai người họ đánh qua đánh lại khoảng mười phút.  

 

Bất ngờ, thanh niên bên Thiên Sứ Thần tộc tung một cú đá cực mạnh vào bụng Ma Nguyên, khiến hắn văng xa hàng chục mét. Sau đó, gã lại bay vút lên, đáp xuống gần đó, dùng chân đạp lên mặt Ma Nguyên rồi chế nhạo:  

 

“Con trai thì làm sao mà đánh lại ba được cơ chứ?”  

 

“Ngươi…”  

 

Mặt Ma Nguyên đỏ bừng, hắn siết chặt nắm đấm, trong lòng tràn đầy sự không cam tâm.  

 

Tại sao?  

 

Tại sao lần này nhục thân của hắn đã mạnh lên nhiều như vậy rồi mà vẫn không phải là đối thủ của tên đó?  

 

Chứng kiến cảnh này, Lâm Phong khẽ nheo mắt lại.  

 

Anh phát hiện ra hai bên chỉ đấu bằng sức mạnh thể chất, không hề sử dụng một chút thuật pháp hay linh khí nào!  

 

“Tỷ thí không được dùng thuật pháp và linh khí à?”  

 

Lâm Phong nhìn sang thiếu niên bên cạnh.  

 

“Đương nhiên rồi, trong Thành Thần Ma có quy tắc, bất kỳ ai cũng không được sử dụng thuật pháp và linh khí. Kẻ nào dám dùng, chỉ có một con đường chết.”  

 

“Chứ không, ông anh nghĩ một con gà mờ như tôi làm sao mà sống sót được ở đây?”  

 

“Chán quá, xem ra lần này lại là Ma Thần tộc thua rồi. Tôi chuồn trước đây.”  

 

Thiếu niên nói vài câu đầy chán nản rồi quay người rời đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Phong.  

 

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang vọng khắp hiện trường:  

 

“Để ta đến thử bản lĩnh của ngươi…”  

 

Lời nói đó vừa dứt, trong lòng Lâm Phong lập tức chấn động. Anh nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì bắt gặp một gương mặt quen thuộc!  

eyJpdiI6ImhMTUlXUGowZGh5TG4wVk5vVG9HXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlZyaTBVclYrQTZibEV1ZjE2WVY0eUxXNElXNFFrY0JUVHdqRm51V3F6N1BUeE96K29xbVVObkpTRWk3Rzkwd3MiLCJtYWMiOiI5ZjRkYjQ0YWU5MzBlNmVkY2ZkZjBiNWFlMWQ4NTc4NWExYmYzY2NmYjNlODMxMjg3NDRkM2YyM2RkZTFhYzllIn0=
eyJpdiI6InBnTzJUTzlJNUxSTmN5WG0yd1VMREE9PSIsInZhbHVlIjoiVUNOXC9MbENubFZER1hnaW9sZTJ4YndxQk1ORzZxdWF2MFVBNWFPVldmOTNiYkdWN2RYU2pCd1ZjSWZ1NkhMWHJyZ3ZaVjFwVmdNM0FFcHBPVkU3a1VHNndRNnZ2N2tGS3FpTGdVN2xmUXFBeU9FKzNLcjBtXC9uZDB0eW1MbkNUVCIsIm1hYyI6ImY5MDRmNDg3MzdmZjVhNDA0NWE0YmNiMjQ1NDUwZGUzZjJhYjdkNjMxZWMyMDAxMmI2NDUzZDVhNDhmOWM0YjAifQ==

(Tác giả: Có lẽ một số độc giả đã quên, Jasmine chính là cô bé ăn mày đã ăn món gà quay của Lâm Phong, sau đó mất tích, Lâm Phong đã đi tìm nhưng không thấy.)

Ads
';
Advertisement
x