Sỉ nhục!
Đây chính là sự sỉ nhục tột cùng!
Trong tưởng tượng của Trương Bác Luân đáng lẽ phải là Lâm Phong đấm anh ta ba phát, sau đó anh ta chẳng bị hề hấn gì, trong miệng còn khinh thường thốt ra một câu: Cậu đang đánh ngực tôi bằng mấy cú đấm bé tí này à?
Nhưng tình huống bây giờ là gì đây?
Vậy mà bản thân lại bị tên Hóa Thần kỳ khốn kiếp này sỉ nhục như vậy ngay trước mắt người vợ và ba chồng tương lai.
“Thằng nhóc khốn kiếp, tao muốn mày phải chết!”
Trương Bác Luân giận dữ hét lên một tiếng, anh ta dứt khoát triệu hồi pháp khí, chuẩn bị lấy mạng Lâm Phong bằng một chiêu.
“Anh mạnh lắm à?” Lâm Phong lạnh lùng cười lên một tiếng, anh đưa tay chỉ ra, hàng chục nghìn kiếm ảnh lơ lửng quanh người anh.
Anh cũng định giải quyết tên Trương Bác Luân này rồi.
Mấy ông già thì không nói, chỉ có một tên thanh niên mà cũng dám láo xược ngay trước mặt vua sương máu như anh à?
Một trận chiến lớn sắp nổ ra, nhưng ngay vào lúc này, Ma chủ ngồi bên trên đột nhiên lạnh nhạt vung tay lên tiếng: “Đủ rồi! Có chừng mực thôi, thời gian không còn sớm nữa, tôi đã chuẩn bị phòng khách cho mọi người, mọi người đi nghỉ ngơi trước đi.”
“Xin Ma chủ hãy cho tôi cơ hội đấu một trận sống chết với tên này!”
Mặt mày Trương Bác Luân nhăn nhó hẳn đi, anh ta đã ngậm quả đắng như vậy, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua chứ?
“Cậu tự lớn lối khoe khoang, cuối cùng lại bị người ta đạp mặt, bây giờ còn dám làm trái ý của tôi à?” Ma chủ lạnh lùng nhìn về phía anh ta.
Trong lòng Trương Bác Luân lập tức giật thót khi nghe thấy vậy, trên trán đã đổ mồ hôi lạnh. Anh ta cảm thấy vừa rồi bản thân đúng là hơi bốc đồng rồi, vậy mà lại dám nói chuyện với Ma chủ bằng giọng điệu này.
“Cậu chủ nhà tôi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, mong Ma chủ tha thứ!”
Lúc này, ông lão hộ đạo ở bên cạnh vội vàng bước tới giải thích.
“Trên đời này có biết bao nhiêu thiên tài, nhưng nếu muốn trở nên mạnh hơn không chỉ dựa vào thiên phú mà còn phải có đầu óc, hiểu chưa?” Ma chủ lạnh lùng hậm hực.
Ông ta vừa dứt lời, cả Trương Bác Luân và lão hầu hộ đạo đều không dám lên tiếng.
Trương Bác Luân lại nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, trong mắt tràn ngập sát khí. Trong mắt anh ta, tất cả những chuyện này đều do tên này gây nên, nếu không phải anh thì anh ta sao có thể mất mặt như vậy?
“Đồ ngốc!” Trong miệng Lâm Phong chợt thốt ra hai chữ.
Trương Bác Luân như vớ được thuốc cứu mạng mà vội vàng kích động nhìn vào Ma chủ kể tội: “Thưa Ma chủ, ngài cũng nghe thấy rồi đấy, cậu ta mắng tôi là đồ ngốc!”
Lâm Phong nghe thấy vậy thật sự không nhịn được bật cười: “Mẹ nó chẳng lẽ anh trốn học hết chín năm à? Sao lại buồn cười đến vậy?”
Ma chủ cũng khẽ lắc đầu, vừa rồi ông ta thấy Trương Bác Luân đúng là một người khí phách hiên ngang, có thể nói là nhân tài xuất chúng, không ngờ lại bị Lâm Phong tùy ý xoay như chong chóng chỉ với vài câu.
Điều này không hề liên quan đến thiên phú mà hoàn toàn do trí tuệ cảm xúc quá thấp.
Loại người như vậy không bao giờ xứng với con gái của ông ta!
“Được rồi! Mọi người đi nghỉ hết đi.”
Ma chủ không thèm nói thêm lời nào nữa mà dẫn theo các trưởng lão Ma Thần Tộc rời khỏi sảnh họp. Trương Bác Luân nhìn thấy cảnh này, trong lòng cực kỳ ấm ức, anh ta còn muốn ra tay với Lâm Phong nhưng lại bị lão hầu hộ đạo bên cạnh kịp thời ngăn cản.
“Chuyện đã đến nước này rồi, nếu bây giờ cậu ra tay chỉ khiến Ma chủ tức giận hơn thôi! Chúng ta trở về nghĩ cách trước.” Lão hầu hộ đạo nhỏ tiếng nói.
Trương Bác Luân nghe thấy vậy chỉ hung hăng để lại một câu đe dọa: “Bạch Phi Vũ, cậu chờ đó!”
“Được thôi, khi nào anh đến đây, tôi chắc chắn sẽ phục vụ anh tận tình, đảm bảo anh ra đi thanh thản.” Lâm Phong khinh thường cười một tiếng, hoàn toàn không để anh ta vào mắt.
Trương Bác Luân tức đến thở hổn hển khi nghe thấy câu này, sau đó vội vàng rời khỏi sảnh họp với lão hầu hộ đạo. Anh ta sợ nếu mình không rời đi thì chắc chắn sẽ mất hết lý trí nhào tới cắn chết tên Lâm Phong này.
…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất