“Trước khi cô hôn mê, mời cô trình bày kĩ những gì đã xảy ra.”   

 

Vị cảnh sát ở bên cạnh cô lấy máy ghi âm ra, những người còn lại lấy laptop ra chuẩn bị ghi chép lại.   

 

Đôi mắt xinh đẹp của Vương Văn Nhã lóe lên, không khỏi nhớ lại cảnh tượng em trai ôm lấy mình bay lên trời.   

 

Nếu như nói sự thật, em trai rất có thể sẽ bị quân đội mang đi điều tra.   

 

Cô ấy mấp máy môi, bình tĩnh mở miệng nói:   

 

“Khi tôi đang chơi đùa với em trai, đột nhiên xuất hiện một con cự xà rất lớn trên núi.”   

 

“Con rắn kia có tám cái đầu… sau đó em trai và tôi liền bị dọa cho ngất đi.”   

 

“Những cái khác tôi không rõ, cũng nhớ không ra, ngại quá.”   

 

Ryotako chăm chú nhìn Vương Văn Nhã, cũng không lấy được tin tức có ích gì từ miệng cô ấy.    

 

“Được rồi cô, tôi đã hiểu.”   

 

“Đúng rồi, chó của các cô đang ở phòng bảo vệ tầng dưới.”   

 

Cô quay người rời đi cùng với ba vị cảnh sát.   

 

Cửa phòng đóng lại, ánh mắt Vương Văn Nhã phức tạp nhìn về phía em trai.   

 

Trong lòng cô ấy cảm thấy rất bối rối.   

 

Nhưng tất cả những điều này đều phải hỏi lại ngay khi em trai tỉnh lại.   

 

Khi tỉnh táo trở lại, Vương Văn Nhã lấy điện thoại di động ra gọi điện.   

 

Bíp –   

 

“Cô bảy, chị và em trai đang ở bệnh viện Sakura ở Tokyo”   

 

“Bây giờ, em trai đang hôn mê, em đi một chuyến đến đón bọn chị.”   

 

Giọng của Vương Tư Kỳ ở đầu bên kia điện thoại lạnh nhạt, qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của cô ấy.   

 

“Tiểu Kha bị thương rồi sao?”   

 

“Ai làm em của em trở nên thế này!”   

 

Vương Văn Nhã giải thích một chút về tình trạng của Tiểu Kha.   

 

Biết được em trai không có gì lo ngại, giọng điệu của Vương Tư Kỳ mới dịu xuống một chút.   

 

“Được, bây giờ em chạy đến đó ngay.”   

 

Cúp máy.   

 

Vương Văn Nhã chống cằm, ghé vào bên người em trai, cứ yên lặng nhìn cậu chăm chú.   

 

Mặt trời lặn ở phía Tây, ánh trăng treo đầu cành cây.   

 

Cô y tá bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở Vương Văn Nhã lên giường nghỉ ngơi.   

 

Cô ấy xua tay từ chối, vẫn ngồi canh giữ em trai ở bên giường như cũ.   

 

Sáng sớm hôm sau.   

 

Đám người nhà họ Vương vội vàng chạy đến bệnh viện.   

 

Vương Văn Nhã nhanh chóng hoàn thành thủ tục xuất viện, theo người nhà rời khỏi bệnh viện…   

 

…   

 

Lúc này Tiểu Kha đang ở trong một thế giới màu vàng.   

 

Cậu tỉnh dậy nhìn khắp nơi, nhỏ giọng lẩm bẩm.   

eyJpdiI6IkUwcTBrT1M0RWZsTFwvbjAxSnJjN0NRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InloaHdSMXd0VnFKWXBMaldZejJ5RFdENEFtUXExWHl4SXBScFkxaEc1d3hRb3psRWdJanNpcWNuWTN5XC85ZDlSOUExdytnNWNYc0Q3cHljSkw1Nm9MZz09IiwibWFjIjoiZmQ5YjFjYzU4YzYwZjNjN2Y2Y2ZiOGY1ZjI1ZjZhMTE2MmZlZTk2ZWY5MTcwMjRhM2M4MDA2NmRkNDAxZmZkNiJ9
eyJpdiI6InZyWE9xUmx0eklHMUlKaDNEZm1KUlE9PSIsInZhbHVlIjoiUzVKaWNhWWU2eEtzTWdjRXZXVHhaU3hIbHNVdDZoMmdCRWJFUTFwbW5pXC9QRExtaFVtZ3pGSkZOM1JRTE9WYk9NckhuQngwZHpiNFwvTm4xVjdIOE9zb1Yyclh6V0tvNjFjVnIwRk0zQ3pQaXNFeEhSQm8ybk5mNzViRTJFUHhVOEo0VGM0eTA2VlJJZEhjWlh5QU16blE9PSIsIm1hYyI6ImYwNjM4MDc2Nzg4NTBjNmI2OWM5YzJiMDQxMDhhOWUzNDNkYzgxZWI0ZmZiYWZiNzE5NWI1ZDUyOGUxNzNhZjkifQ==

 

Ads
';
Advertisement
x