“Mình đang ở trong bụng con rắn xấu xa sao?”
Trong khi cậu đang đi lại khắp nơi, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Đồ đệ ngoan ~ ”
Đồng tử của Tiểu Kha run lên, hơi không dám tin.
Cậu nhìn lại theo hướng phát ra tiếng.
Chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai đang mặc chiếc áo choàng màu đen trang trọng lơ lửng giữa trời.
“Sư phụ!”
Tiểu Kha phấn khích nhảy lên.
“Không phải sư phụ nói muốn đi sao, sao con có thể gặp sư phụ được chứ?”
Người đàn ông mặc áo choàng màu đen duỗi ngón tay, một tia sáng vàng nâng Tiểu Kha bay đến trước mặt ông ấy.
“Đây là sợi thần niệm cuối cùng sư phụ để lại, không nghĩ tới lại bị một con sâu nhỏ cướp mất.”
Tiểu Kha kinh ngạc há miệng, sau đó ánh mắt u ám đi.
“Sư phụ, tên rắn xấu xa ăn tươi con vậy có phải con đã chết rồi không ạ?”
“Con sẽ không còn được gặp ba mẹ, và các chị nữa.”
Nói xong, Tiểu Kha tủi thân cúi thấp đầu, từ khóe mắt chảy ra một hàng nước mắt.
Người đàn ông mặc choàng đen cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cậu.
“Đồ đệ ngốc, con vẫn chưa có chết.”
Tiểu Kha lập tức ngừng khóc, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
“Lần này có vi sư ra tay, con mới không bị nát trong bụng rắn.”
“Nhưng con đường sau này, sư phụ sẽ không giúp con được nữa.”
Người đàn ông mặc choàng đen khẽ thở dài.
“Sợi thần niệm cuối cùng của vi sư sắp biến mất.”
“Bây giờ, vi sư sẽ truyền cho con mấy bộ công pháp tự vệ.”
Vẻ mặt Tiểu Kha hốt hoảng, không nghĩ rằng mới được gặp sư phụ liền phải chia xa.
Cậu không hi vọng sư phụ rời đi.
Khóe miệng của người đàn ông mặc áo choàng đen nhếch lên, chỉ một điểm vào ngay mi tâm của Tiểu Kha.
Lượng lớn ký ức về công pháp hiện ra trong tâm trí của Tiểu Kha.
“Đứa nhóc này, sau này phải tu hành cho tốt, sớm ngày vượt qua vi sư ~ “
Người đàn ông mặc áo choàng đen mỉm cười ôn hòa, cả người hóa thành lưu quang rồi từ từ tan biến đi.
Khi Tiểu Kha kịp phản ứng lại, ngay lập tức mở miệng hỏi thăm.
“Sư phụ, con có thể tu luyện với các chị được không?”
Hiện giờ sư·phụ hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại mình cậu trong không gian.
“Nếu như sư phụ không đồng ý, thì trả lời ngay cho Tiểu Kha nha.”
Giọng nói êm đềm và nhẹ nhàng vang vọng trong không gian, lại không có ai trả lời.
Tiểu Kha bĩu môi, thầm gật đầu.
Xem ra sư phụ đồng ý cho mình tu luyện với mọi người trong nhà.
Sư phụ thật tốt ~
…
Ma Đô, trang viên nhà họ Vương.
Tiểu Kha giơ bàn tay mập mạp lên dụi mắt.
Cậu ngồi dậy, kinh ngạc liếc nhìn quanh phòng một lượt.
“Đây là… phòng của mình mà?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất