Vì thế Lưu Thế Kiệt ra sức ngăn cản Mã Tuân, còn tức giận gầm lên: “Thứ đó khủng khiếp như vậy, cậu mở cửa khoang ra không phải là để mọi người chúng ta chôn theo à?”
“Hơn nữa chính Dương Chấn trước đó đã nói, bất luận nghe thấy động tĩnh gì cũng không cho phép chúng ta rời khỏi chỗ ngồi, càng không phép chúng ta mở cửa khoang.
“Nếu chính cậu ta đã nói như vậy, vậy cho dù cậu ta có chết cũng là do tự mình chuốc lấy, không trách được chúng ta.”
“Hơn nữa, đại trưởng lão cũng không lệnh cho chúng ta, mọi hành động đều phải nghe theo lời của cậu ta hay sao? Vậy bây giờ chúng ta nên ngoan ngoãn ngồi xuống đợi trực thăng hạ cánh.
Nghe thấy lời của Lưu Thế Kiệt, Mã Tuân càng thêm tức giận, anh ta đương nhiên biết tên này không phải muốn nghe theo lệnh của Dương Chấn, mà là do tham sống sợ chết.
“Cút ra!”
Sau đó, Mã Tuân hất Lưu Thế Kiệt ra.
Nhưng khi anh ta lần nữa nắm vào chốt cửa của cửa khoang chuẩn bị mở ra, anh ta đột nhiên bình tĩnh lại, cũng nhớ ra lời cảnh cáo của Dương Chấn trước khi anh nhảy khỏi trực thăng.
Bên ngoài cửa khoang, giọng nói của Dương Chấn vẫn tồn tại, tiếng gõ cửa vẫn tồn tại.
Đột nhiên, Mã Tuân phát hiện cửa khoang sắp bị gõ tới biến dạng, động tĩnh rất lớn, nhưng giọng của Dương Chấn lại cực kỳ yếu ớt, theo lý mà nói, Dương Chấn nếu mà bị thương tới mức đó, không thể tạo ra động tĩnh lớn vậy được.
Cuối cùng, Mã Tuân vẫn do dự, mãi không mở cửa khoang.
Lúc này đám người Lưu Thế Kiệt nhìn động tác của Mã Tuân mà tim muốn vọt lên cổ họng.
Dương Chấn của lúc này, đương nhiên cũng phát hiện hành vi của thứ quái vật có bóng dáng màu đen ở trước mặt anh.
Người gõ cửa khoang trực thăng chính là thứ quái vật sau khi phân tách cơ thể, hình thành một tiểu quỷ khác, vừa gõ vừa giả giọng của anh.
“Thứ đáng chết.”
Dương Chấn quát lên một tiếng.
Anh thấy cửa khoang mãi không mở ra, cuối cùng cũng thở phào, trong lòng anh thầm cảm thấy may mắn trước khi anh nhảy khỏi trực thăng đã dặn kỹ đám
Mã Tuân.
Bởi vì Dương Chấn rất rõ, trong tình huống bình thường, Mã Tuân nghe thấy giọng của anh, chắc chắn sẽ không do dự mà mở cửa khoang.
Sau đó, Dương Chấn giơ cao Thiên Tử Kiếm trong tay lên: “Sét tới!”
“Ầm ầm! Ầm ầm!”
Trong bầu trời đen kịt, lập tức xuất hiện sấm sét, lập tức kết hợp sấm sét mang khí thế thôn thiên với Thiên Tử Kiếm.
Trước đó khi Dương Chấn ở Nhật Bản đã giải quyết mấy thứ tương tự như trước mắt rồi, đương nhiên anh biết rõ làm sao mới có thể trực tiếp tiêu diệt nó.
Có điều, anh cảm nhận được khí tức của thứ ở đối diện anh ngày hôm nay khác với những thứ ở Nhật Bản, Dương Chấn rất muốn làm rõ, đây là thứ gì, vậy nên mãi không ra tay giết luôn.
Lúc này, thấy thứ này cực kỳ gian manh, Dương Chấn cũng lo lắng Mã Tuân sẽ không chống đỡ được sự ngụy trang của thứ kia mà mở cửa khoang, vì vậy anh lập tức sử dụng đòn sát thủ.
“Chết!”
Dương Chấn quát một tiếng, Thiên Tử Kiếm trong tay mang theo lôi quang sâm sét, chém về phía thứ đó.
Thứ đó lập tức bị dọa xoay người chạy, sử dụng tất cả sương mù màu đen bao trùm lên người.
“Bụp! Bụp! Ầm..”
Nhưng một thứ quái vật cỏn con sao có thể chống đỡ được sự tẩy rửa của sấm sét tới từ cửu thiên.
Sau khi sấm sét biến mất, làn sương mù màu đen đó cũng hoàn toàn biến mất, mà thứ quái vật đầy đáng sợ trước đó trực tiếp bị sét đánh tan thần hồn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất