Nghe lời Dương Chấn vừa nói, mọi người bèn hoảng sợ không thôi, vô ý thức nhìn quanh bốn phía.
Lúc này, Lưu Thế Kiệt cười lạnh một tiếng, giọng lạnh như băng nói với Dương Chấn: "Cậu bớt giả thần giả quỷ ở đây, tôi thấy cậu chính là đang dự định triệu hồi ra người sói khác đối phó chúng tôi thì có?"
"Cậu bàn giao kĩ càng, cậu làm như vậy đến cùng vì mục đích gì?"
"Chẳng lẽ, cậu đang bắt cường giả đứng đầu Cửu Châu chúng tôi kiểm nghiệm thực lực những súc sinh Thị Huyết Lang Tộc của các cậu mạnh hay yếu sao?"
Vốn là Dương Chấn lười đi để ý tới loại tiểu nhân như Lưu Thế Kiệt, nhưng Lưu Thế Kiệt năm lần bảy lượt đối nghịch với anh, bây giờ còn nói ra những lời ấy.
Trong phút chốc, Dương Chấn nhíu mày, trong ánh mắt lóe lên một tia sát cơ.
Toàn thân Lưu Thế Kiệt vô ý thức run lên, trong lòng hiện ra sự sợ hãi nồng đậm, ông ta có mấy phần hối hận khi phách lối với Dương Chấn.
Ngày thường ông ta phách lối đã quen, cho nên mới không biết giữ mồm khi đối mặt Dương Chấn, lúc này thầm nghĩ xin lỗi lại không bỏ xuống được mặt mũi.
Đúng lúc này, Dương Chấn một mặt khinh thường, nheo mắt nhìn Lưu Thế Kiệt, âm thanh lạnh lùng nói: "Giống như lời ông nói như thế, tôi là thành viên Thị Huyết Lang Tộc, ông lại có thể làm gì?"
"Đã như vậy, vậy tôi không bằng bây giờ vặn đầu lâu của ông xuống trước!"
Lời vừa dứt, khí tức trên người Dương Chấn lập tức tăng vọt.
Lưu Thế Kiệt lập tức liền luống cuống, bị dọa đến hô hấp gấp gáp, nói năng lộn xộn, không nói ra được một câu đầy đủ.
"Cậu... Tôi... Tôi, tôi không có, tôi không có ý đó, cậu...cậu, cậu đừng làm bừa.."
Lưu Thế Kiệt dù sao cũng rõ Dương Chấn có chút thủ đoạn.
Tuy ông ta không biết sau khi mình chạy ra khách sạn, Dương Chấn làm sao để trấn áp những người sói kinh khủng kia, nhưng việc này đủ để thể hiện, thực lực Dương Chấn kinh khủng hơn nhiều so với ông ta.
Chợt Dương Chấn cất bước đi đến phía trước.
Mỗi tiến lên một bước, Lưu Thế Kiệt liền run rẩy thêm một chút, ông ta phát hiện sự sợ hãi tột độ đã không thể áp chế.
Lưu Thế Kiệt vừa sợ hãi lui lại vừa lớn tiếng gào thét: "Cậu...Cậu không được qua đây, cậu..."
Dương Chấn bước ba bốn bước rồi ngừng lại, hừ lạnh một tiếng, không chút nào để ý mặt mũi Lưu Thế Kiệt, nói: "Phế vật!"
Bị vũ nhục trước mọi người, Lưu Thế Kiệt cũng không dám nhiều lời một câu, đưa tay lau mồ hôi lạnh tràn đầy mặt mũi. "Quỳ xuống!"
Không đợi Lưu Thế Kiệt thở phào, tiếng Dương Chấn gầm vang phẫn nộ vang lên.
"Bịch!"
"Bịch!"
Dương Chấn đơn giản nói ra hai chữ, mấy người trước mặt bị dọa cho quỳ xuống hết.
Thậm chí ngay khi chính bọn họ đều chưa kịp phản ứng, hai chân đã theo phản ứng tự nhiên, trong nháy mắt mềm nhũn quỳ trên mặt đất.
Bọn họ không có dũng khí đối mặt Dương Chấn, lại không ai biết, Dương Chấn không phải đang nhằm vào bọn họ, mà vẻn vẹn chỉ để một người Lưu Thế Kiệt quỳ xuống mà thôi.
Lưu Thế Kiệt chỉ cảm thấy trên người có một luồng uy áp vô hình mạnh mẽ, nặng nề áp ở trên vai của ông ta, mặc cho ông ta giãy dụa đến đâu, đều không thoát khỏi được trói buộc.
Mặc dù Lưu Thế Kiệt sợ hãi Dương Chấn, nhưng không bỏ xuống được mặt mũi quỳ xuống trước Dương Chấn ở trước mặt mọi người, dù sao ngày thường không chỉ riêng ở Cửu Châu, dù là với những thế lực hải ngoại khắp toàn bộ thế giới mới, ông ta đều nhận được sự tôn kính khắp mọi nơi.
Lâu dần, Lưu Thế Kiệt đã sớm coi mình như đại nhân vật, cũng càng ngày càng coi trọng mặt mũi.
Rất nhanh, đám người liền nhìn thấy, dưới đầu gối Lưu Thế Kiệt rịn ra một vũng máu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất