Vẻ mặt Lưu Thế Kiệt lúc đỏ lúc trắng, ông ta đau đến nhe răng trợn mắt.
Giọng nói Dương Chấn lạnh lùng: "Ông hoặc là lập tức biến mất từ trước mặt tôi, hoặc là, tôi lập tức tự mình tiễn ông lên đường, hai con đường chính ông chon!"
Dương Chấn vốn là bởi vì Mã Tuân bị thương vẫn chưa tỉnh lại mà tức giận không thôi.
Bây giờ, Lưu Thế Kiệt lại không ngừng mà khiêu khích anh, thế là triệt để khơi dậy lửa giận của anh.
Cứ việc Lưu Thế Kiệt là đi cùng với anh, nhưng nếu là ông ta lại tiếp tục tìm đường chết, Dương Chấn không ngại giữ mạng ông ta tại nơi này.
Cảm nhận được sát ý nồng đậm từ Dương Chấn, Lưu Thế Kiệt triệt để sợ hãi.
Ông ta vô cùng xác định, hễ là mình còn ở chỗ này, Dương Chấn sẽ thật sự ra tay giết ông ta.
Vốn dĩ ông ta còn muốn Dương Chấn bảo hộ ông ta trở về Cửu Châu, đồng thời vứt bỏ Mã Tuân với bộ dáng đã biến thành người sói đi, nhưng lúc này lại cũng không dám thốt một câu.
Trầm mặc một lát, gặp sát cơ từ Dương Chấn càng ngày càng nặng, ông ta lúc này mới vội vàng nói: "Tôi đi tôi đi, tôi lập tức rời đi ngay bây giờ!"
Ngay sau đó, Lưu Thế Kiệt run rẩy bò lên, cũng không đoái hoài tới việc đầu gối kịch liệt đau đớn, lập tức đứng dậy liền chạy.
Nhưng ông ta rất nhanh liền nghĩ đến, nơi này tùy thời tùy chỗ cũng có thể xuất hiện người sói kinh khủng kia, thế là ông ta càng thêm cảm thấy sợ hãi.
Ông ta vừa mới quay đầu chạy ra mười mấy mét liền ngừng lại, chợt quay đầu nhìn về phía những người khác.
Ông ta đem tất cả oán hận cùng phẫn nộ trong lòng, phát tiết hết trên người những người này: "Mấy người các ông còn không đi thất thần làm cái gì? Muốn lưu
lại chịu chết sao? Đó là Thị Huyết Lang Tộc, đâu có chuyện những con sâu cái kiến các ông có thể giải quyết được?"
Lưu Thế Kiệt mặc dù không dám kêu gào ở trước mặt Dương Chấn, nhưng thái độ khi đối mặt năm tên cường giả Cửu Châu, vẫn cao cao tại thượng như cũ.
Nhưng mà, điều khiển Lưu Thế Kiệt ngoài ý muốn chính là, năm người này lại không có một ai nguyện ý cùng rời đi với ông ta, khi đối mặt với lời gầm rú của ông ta, từng đạo ánh mắt lạnh như băng quăng tới hướng ông ta.
Tiếp đến liền có người chỉ vào ông ta nổi giận mắng: "Họ Lưu kia, con mẹ nhà ông tính là gì? Ông có tư cách gì hô to gọi nhỏ với chúng tôi? Dựa vào cái gì ông gọi chúng tôi đi chúng tôi liền phải đi theo ông?"
"Ông thật đúng là coi mình là người đứng đầu giới võ đạo Cửu Châu? Mọi người chỉ là nể mặt ông mà thôi."
"Dương đại sư là cường giả chân chính, đều điệu thấp không thôi, chưa từng xưng mình là người đứng đầu giới võ đạo Cửu Châu, ông đúng là quá đề cao bản thân rồi?"
"Ông muốn đi liền tự mình đi, nói không chừng nửa đường sẽ xuất hiện người sói xử lý ông, chúng tôi lựa chọn lưu lại bên người Dương đại sư, chỉ có lưu lại bên người Dương đại sư mới là an toàn nhất!"
Bọn người này vốn đã ghi hận với cử động Lưu Thế Kiệt vứt bỏ bọn họ trước đó, giờ phút này gặp Lưu Thế Kiệt bị Dương Chấn dọa cho như chó nhà có tang, bọn họ cũng thừa cơ vũ nhục Lưu Thế Kiệt.
Bọn họ hết sức rõ ràng, nếu như dưới tình huống gặp được người sói mà không có Dương Chấn, kết quả của bọn họ tuyệt đối là hẳn phải chết không nghi ngờ, thể là nhao nhao lựa chọn đi theo Dương Chấn.
Lưu Thế Kiệt lập tức đỏ bừng mặt tức giận không thôi, nhưng hết lần này tới lần khác bởi vì Dương Chấn ở đây mà không dám nhiều lời.
Cuối cùng ông ta cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu các ông đã lựa chọn ở lại chịu chết, vậy tôi cũng mặc kệ các ông, tôi lập tức đi tìm người phụ trách Trương Hâm đưa tôi trở về Cửu Châu!"
Nghe được Lưu Thế Kiệt nói tới Trương Hâm, mấy người đột nhiên ngây ngẩn cả người, chợt ánh mắt vô ý thức nhìn một phen bốn phía, phát hiện đâu còn cái bóng Trương Hâm.
"Chẳng lẽ là những người sói kia trước hết giết sạch Trương Hâm và bảo tiêu của ông ta, rồi mới đi vào khách sạn?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất