Dương Chấn cứ nghĩ mình và Mã Tuân đã che giấu rất tốt.
Dù sao, bọn họ vẫn luôn che giấu hơi thở trên người mình, bình thường không thể bị phát hiện.
Cho dù những tên người sói này có khứu giác vô cùng nhạy cảm về mọi mặt, nhưng cũng không phát hiện ra.
Hơn nữa, trên người anh còn là bộ da sói thật của người sói, trên người cũng cố ý phóng ra hơi thở của người sói.
Cho dù là Dương Chấn, gặp phải ai đó cải trang như thế này, bản thân anh cũng khó phát hiện được.
Nhưng, Lang vương này ngồi ở trong cung điện, chưa từng ra ngoài lại phát hiện ra bọn họ cải trang, điều này khiến Dương Chấn cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Dương Chấn đã sớm nghĩ đến Lang vương của Thị Huyết Lang Tộc không đơn giản, lúc này vừa mới gặp mặt, trong lòng đã thầm thốt lên: “Quả nhiên là như vậy!”
Dương Chấn nhất thời không nhìn thấu được Lang vương này, còn về thực lực của Lang vương cũng rất mơ hồ, không giống như những người sói khác, anh chỉ cần liếc qua là đã nhìn ra.
Dương Chấn thấy Lang vương nhìn chằm chằm vào Mã Tuân, anh đánh giá nhìn Lang vương, trong lòng thầm nghĩ: “Đúng là một tên đáng sợ, mình không thể nhìn ra được nó mạnh đến mức nào, nhưng nó nghĩ Mã Tuân là mình, có vẻ cũng không quá đáng sợ!”
Mã Tuân nhìn ánh mắt xem thường tất cả của Lang vương kia, trong lòng vô cùng hoảng loạn.
Cho dù trước đây, Mã Tuân cũng là nhân vật từng chứng kiến những cảnh tượng kinh hoàng, cũng xem như là cường giả của Cửu Châu, nhưng đối diện với ánh mắt của Lang vương, anh ta đột nhiên cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Anh ta không khỏi cảm thấy lo lắng, ánh mắt không thể chịu được, có chút né tránh.
Lang vương nhìn thấy tất cả động tác của Mã Tuân, sau đó cười khẩy, nói: “Ta cứ nghĩ tên nhóc Dương Chấn của Cửu Châu đáng sợ đến mức nào, hóa ra cũng chỉ có như thế thôi!”
“Mới chỉ nhìn vào mắt của ta, cậu đã cảm thấy đáng sợ, thật sự khiến ta thất vọng”
“Xem ra, Cửu Châu của các cậu thật sự không còn ai nữa, chó mèo gì cũng có thể tâng bốc đáng sợ như thần linh!”
Mã Tuân giả vờ kinh ngạc, cười khẩy nói với Lang vương: “Tôi thấy ngươi mới là kẻ chỉ có thế thôi, chỉ là một con thú bình thường, cũng dám xưng vương xưng bá ở đây, ở trước mặt anh Dương của ta ngươi cũng chỉ là một thẳng hề mà thôi!”
Nghe thấy vậy, Lang vương lập tức cau mày.
Lúc này, Dương Chấn cười khẩy một cái, bước lên một bước, hỏi thẳng: “Tại sao Thị Huyết Lang Tộc của các ngươi lại ra tay với Cửu Châu?”
Dương Chấn vẫn luôn không thể hiểu được tại sao những tên Thị Huyết Lang Tộc này lại đuổi cùng giết tận những cường giả của Cửu Châu như vậy.
Sau khi đến thế lực nhỏ này, anh đã phát hiện ra, mục tiêu của Thị Huyết Lang Tộc vô cùng rõ ràng, bọn chúng đang nhắm vào Cửu Châu chứ không phải toàn bộ thế lực.
Nghe thấy Dương Chấn nói như vậy, lúc này Lang vương mới nhìn về phía Dương Chấn, ông ta không hề trả lời câu hỏi của Dương Chấn, mà trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, dường như vô cùng bất ngờ khi Dương Chấn nhìn ra được điều này.
Lang vương hỏi Dương Chấn: “Lẽ nào cậu mới là tên nhóc tên Dương Chấn kia?”
Dương Chấn cũng không che giấu, trực tiếp cởi bỏ lớp da sói trên người, bình tĩnh nói: “Đúng vậy!”
Lang Vương lập tức nghiêm túc đánh giá Dương Chấn, đồng thời lông mày cũng nhíu chặt hơn, nó không nhịn được hỏi: “Trên người cậu không có một chút tu
vi nào, theo như lời đồn, thực lực của cậu phải rất mạnh mới đúng”
Lang vương thấy Dương Chấn phóng ra khí thế vô cùng đáng sợ, muốn ra tay với nó, không khỏi hất tay, tức giận hét lên: “Hừ! Tìm cái chết mà!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất