Lang Vương vung móng vuốt sắc bén, vô số tia sáng lạnh bắn ra như những mũi tên sắc nhọn.
Tốc độ của Dương Chấn nhanh như tia chớp, có thể dễ dàng né tránh.
Về phần Mã Tuân, lúc anh ta tới nơi thì Dương Chấn đã thi triển một đạo kết giới trên người, có thể tạm thời bảo vệ cơ thể khỏi bị thương tổn.
Cho dù lúc này né tránh hơi chậm nhưng bị ánh sáng lạnh lẽo từ móng vuốt của Lang Vương quét qua thì cũng nhờ có kết giới bảo vệ mà không bị thương tổn gì.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lang Vương không khỏi kinh ngạc.
Điều khiến Dương Chấn bất ngờ là thay vì tức giận vì điều này thì trong đôi mắt tam giác sắc bén của Lang Vương lại nổi lên một tia sáng nóng rực, thậm chí có chút kích động như thể vô cùng hài lòng với thực lực cường đại của Dương Chấn.
Dương Chấn nhất thời có chút bối rối, không hiểu được tên Lang Vương này có ý đồ bất chính gì với mình.
"Không xong rồi!"
Lúc này, Dương Chấn đột nhiên thầm nói một tiếng trong lòng.
Dương Chấn chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, đã lâu rồi anh không có loại cảm giác này.
Có thể khiến anh cảm thấy như vậy chứng tỏ có một cường giả đang đến.
Quả nhiên, ngay vào lúc này, bốn người sói từ trong bốn phía cung điện nhảy ra.
Mặc dù bốn người sói này trông không cao lớn và uy mãnh như Lang Vương, khí tức cũng không mạnh bằng Lang Vương.
Tuy nhiên, so với những người sói khác thì chúng có vẻ ngoài rất to lớn và đáng sợ.
Trên người mỗi con đều toát ra khí tức cường đại, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, nhe từng cái răng nanh, trông như muốn xé Dương Chấn ra thành từng mảnh.
Rất nhanh, bốn tên người sói đã vây quanh Dương Chấn và Mã Tuân ở giữa.
Mặc dù Dương Chấn không sợ những người sói này nhưng vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc và thận trọng.
Suy cho cùng, những kẻ này cường đại hơn gấp vạn lần những sinh vật như chó sói.
Lang Vương lúc này cười nói: "Ranh con, cậu thật sự làm tôi kinh ngạc. Tôi vốn tưởng rằng cậu chỉ là một phế vật, không ngờ cậu lại có thể tránh được một đòn của tôi!"
"Nhưng cho dù cậu có thần bí và đáng sợ đến mấy thì khi đối mặt với Thị Huyết Lang tộc chúng tôi, cậu cũng chỉ có thể trở thành thức ăn của chúng tôi thôi"
"Đương nhiên, nếu như cậu có thể đánh bại bốn vị hộ pháp của tôi thì tôi có thể lưu lại tính mạng của cậu. Hơn nữa còn để cậu trở thành hộ pháp thứ năm bên cạnh tôi!"
Dương Chấn nhất thời cười lạnh nói: "Bảo tôi làm hộ pháp cho súc sinh nhà ông, ai cho ông dũng khí đó hả?"
Mặc dù Dương Chấn biết Lang Vương hết sức đáng sợ nhưng cũng chưa từng để vào trong mắt thì sao có thể trở thành nô lệ cho nó chứ?
Lang Vương nheo mắt dữ tợn, tức giận nói: "Cậu thật là không biết xấu hổ, vậy đừng trách tôi tàn nhẫn, tôi nhất định sẽ nuốt chửng hết máu thịt của cậu!"
Lang Vương vừa dứt lời, bốn người sói mạnh mẽ đã không chút do dự tấn công Dương Chấn.
Lang Vương không để ý tới Dương Chấn nữa mà khinh thường nhìn Mã Tuân và nói: "Nhóc ranh, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ ăn thịt loài người thấp kém, cậu thật sự quá yếu, những người giống như cậu không có tư cách đứng trước mặt tôi. Hiện tại tôi cho cậu một con đường sống, mau chóng cút khỏi đây!"
Mặc dù Lang Vương nói cho Mã Tuân một con đường sống, nhưng đó chỉ là do nó coi thường sức mạnh của Mã Tuân, cho rằng Mã Tuân chỉ có thể trở thành
thức ăn cho những người sói kém cỏi ở ngoài cung điện.
Nếu Mã Tuân đi ra ngoài thì nhất định sẽ bị đám người sói kia điên cuồng cắn nuốt đến máu thịt mơ hồ.
Huống chi Dương Chấn lúc này cũng không hạ lệnh cho anh ta rời đi, hiển nhiên có thực lực giải quyết người sói trước mắt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất