Thấy Mã Tuân đã bình tĩnh trở lại, lúc này Dương Chấn mới giải thích cho anh ta.
Dương Chấn nói với Mã Tuân, Hà Thanh Long căn bản không thể phản bội anh.
Khi nhìn thấy Hà Thanh Long và Ngô Hùng Bá, Dương Chấn cứ cảm thấy sai sai ở đâu đó nhưng anh không nói được sai ở đâu.
Về sau, sau khi Hà Thanh Long và Ngô Hùng Bá giải thích một hồi, Dương Chấn cũng tin là thật nên để bọn họ dẫn đường trở về Cửu Châu.
Nhưng khi ở trong hồ nước, anh cảm thấy rất hưng phấn, cơ thể mất kiểm soát cứ muốn tiếp tục đi về phía trước, về sau mãi đến khi khí huyết trong người bạo động, anh mới hoàn hồn, sau đó anh ý thức được nguy hiểm trước mắt, trong hồ nước đó ẩn chứa sát cơ.
Dương Chấn biết rất rõ, chỉ cần anh đi và Mã Tuân thêm vài bước nữa, anh chắc chắn sẽ mất mạng, khả năng tới khi chết cũng không biết mình chết thế nào.
Tuy nhiên, anh lại không thấy đám người Hà Thanh Long ở trong hồ có cảm giác đau đớn, ngay cả khí tức khi nói chuyện cũng không bị ảnh hưởng, mà anh do bị áp suất nước khủng khiếp trong hồ đè nén tới mức tim đau nhói, khi nói chuyện cũng thở hổn hển.
Hơn nữa, Hà Thanh Long và Ngô Hùng Bá ở trong tình huống bình thường, khi đi chung với Dương Chấn, bọn họ tuyệt đối sẽ không đi ở đẳng trước Dương Chấn.
Cho dù có dẫn đường cho Dương Chấn, bọn họ cũng sẽ đi theo sau Dương Chấn rồi chỉ đường, cho dù là dò đường, chắc chắn sẽ tự mình đi kiểm tra trước, xác nhận an toàn sẽ quay trở lại đằng sau Dương Chấn rồi đi tiếp, bọn họ tuyệt đối sẽ không đi ngay trước mặt Dương Chấn để dẫn đường”
Bọn họ cực kỳ kính nể Dương Chấn, lần nào khi gặp Dương Chấn, trong ánh mắt cũng tràn ngập sự tôn kính.
Mà lần này, Dương Chấn phát hiện bọn họ có nhiều điểm rất khác so với trước đây, tuy khi nói chuyện với anh trông rất tôn kính nhưng trong ánh mắt của bọn họ lại không nhìn thấy chút tôn kính nào, thậm chí cho Dương Chấn một loại cảm giác rất xa lạ.
Lúc đó Dương Chấn đã phát hiện những điều này, nhưng đầu óc đã bị ảnh hưởng ít nhiều, cho dù nghi ngờ hai người Hà Thanh Long, anh cũng không có hành động gì, để mặc hai người dẫn đường, anh đi theo ở phía sau.
Lúc này Dương Chấn nghĩ lại, anh phát hiện anh của lúc đó chắc đã mất lý trí, sắp trở thành một cái xác biết đi, không quan tâm gì hết chỉ muốn đi theo hai người Hà Thanh Long.
Mãi tới khi anh thấy tính mạng sắp bị đe dọa, khí huyết trong cơ thể điên cuồng bạo động mới kéo thần trí của anh trở lại trạng thái tỉnh táo.
Sau đó, cho dù hai người Hà Thanh Long giải thích, nói chỉ vì muốn giết Dương Chấn nên mới chọn tới thế lực nhỏ này truy sát anh, Dương Chấn cũng lập tức khẳng định, chuyện này tuyệt đối không thể giống như những gì hai người Hà Thanh Long nói được.
Điều quan trọng nhất là sau đó anh đột nhiên nghĩ ra, lúc đó sau khi Hà Thanh Long bái anh làm sư phụ, vì để bày tỏ lòng trung thành, Hà Thanh Long đã thi triển bí thuật, hạ tử chú cho chính ông ta, chỉ cần ông ta có một chút ý nghĩ phản bội Dương Chấn, sẽ lập tức chết ngay.
Vậy nên Hà Thanh Long căn bản không thể ra tay với Dương Chấn.
Khẳng định bọn họ không phải mấy người Hà Thanh Long thật, vậy nên lúc đó Dương Chấn không do dự mà ra tay tiêu diệt bọn họ.
Lúc này Mã Tuân mới ngộ ra, cũng rất bội phục khả năng quan sát của Dương Chấn.
Dương Chấn ngồi dưới đất, bỗng thở dài, trên mặt lộ vẻ bất lực.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất