Giang Nghĩa nheo mắt nhìn thanh niên trước mặt, hút một hơi thuốc rồi nói: “Cũng từng có hai người đàn ông ngông cuồng giống như anh, một người tên là Thân Lâm, người còn lại là Thân Hào. Kết quả của việc bọn họ đấu với tôi chính là một người bị giết chết, còn một người bị bắt. Anh tên Tiếu Nguyên Kim phải không? Anh nghĩ mình có đáng gờm hơn Thân Lâm, Thân Hào không?”
Tiếu Nguyên Kim khó chịu trong lòng.
Nói thật từ tận sâu trong đáy lòng của Tiểu Nguyên Kim, anh ta xem thường hai người đàn ông này.
Bởi vì bọn họ cùng lớn lên bên nhau nhưng dẫu sao Tiểu Nguyên Kim cũng là con trai của Tiểu Cảnh, hai người kia lại là con trai của ông cụ, vì vậy từ nhỏ Tiểu Nguyên Kim đã giống như đầy tớ phục dịch hai anh em bọn họ rồi.
Tiểu Nguyên Kim phô trương uy thế trước mặt người khác nhưng lại giống như đầy tớ phục dịch cho hai anh em bọn họ, như thế sao có thể khiến anh ta thoải mái cho được?
Điều quan trọng hơn cả chính là trong mắt Tiếu Nguyên Kim, hai kẻ đó chính là đầu heo.
Cả nhà họ Thân, cũng chỉ có ông cụ và Thân Khả Hân mới có thể khiến Tiếu Nguyên Kim kính trọng, còn những người khác thì đều là đầu heo hết!
Vậy nên lúc này khi Giang Nghĩa hỏi anh ta, so với anh em Thân thị anh ta thế nào?
Điều này khiến Tiếu Nguyên Kim cảm thấy càng khó chịu hơn.
Tiếu Nguyên Kim lạnh lùng nói: “Anh em Thân thị dựa vào cái gì mà đòi so với tôi chứ? Hơn nữa, anh dùng quỷ kế hãm hại bọn họ, bây giờ anh đang bị người của tôi bao vây, sao giờ được quỷ kế gì? Giang Nghĩa, hôm nay anh đừng hòng sống sót rời khỏi chỗ này!”
Giang Nghĩa không hề sợ hãi, anh bình tĩnh hỏi một câu: “Anh muốn mạng của tôi thật sao?”
“Tất nhiên!”
“Tôi lại hỏi anh lần nữa, anh muốn mạng của tôi sao?”
“Không sai!”
“Haiz” Giang Nghĩa thở dài: “Vốn dĩ tôi vẫn còn hơi do dự, thấy anh còn trẻ tuổi như thế, giết chết anh thì đáng tiếc quá. Bây giờ, tôi lại thấy chẳng có vấn đề gì nữa, anh muốn lấy mạng của tôi vậy thì tất nhiên tôi cũng có thể lấy mạng của anh. Tiểu Nguyên Kim, xin lỗi nhé”
Tiểu Nguyên Kim nghe xong thì bật cười ha hả: “Này, Giang Nghĩa, đầu óc anh có vấn đề phải không? Mở to mắt chó của anh ra mà xem, phía chúng tôi có bốn mươi năm mươi người, anh và tài xế của anh chỉ có hai người, dựa vào đâu mà đòi đấu với tôi chứ? Còn giết tôi, anh có bản lĩnh đấy không? Tôi nhổ vào!”
Giang Nghĩa mở cửa xe: “Muốn giết chết anh, cũng chẳng cần tôi và tài xế của mình ra tay.
Nói rồi, anh búng tay một cái.
Sau đó trông thấy có một người đàn ông có mái tóc dài màu xanh, hai mắt đỏ tươi đi từ cuối con đường nhỏ tới, người đàn ông này có vóc dáng cao gầy, toàn thân toát ra một sự quỷ quái không nói được thành lời.
Tuyệt đối không thể khinh thường người đàn ông này được!
Song Tử còn chưa đến gần, mồ hôi lạnh trên trán Tiếu Nguyên Kim đã túa ra, anh ta đã cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần mình.
“Mẹ kiếp, chẳng phải chỉ là một người thôi sao? Có cái gì phải sợ chứ?”
“Chim già, dẫn người xông lên giết chết anh ta đi!”
Chim già lau chiếc mã tấu ở trong tay mình rồi nói: “Không thành vấn đề.”
Nói xong, Chim già giơ mã tấu rồi xông lên, đám đàn em phía sau cũng lao tới. Nhiều người như thế đối phó với một người, trong mắt Tiếu Nguyên Kim đây là
chuyện ăn chắc, vốn không thể xảy ra bất kỳ sự cố nào.
Nhưng chuyện khiến anh ta không bao giờ ngờ tới đã xảy ra.
Chim già vừa mới xông lên, còn chưa kịp ra tay thì Song Tử đã giống như ma quỷ lao nhanh về phía trước, một bàn tay to bấu vào mặt Chim già, bàn tay còn lại thì cầm lấy sống dao của mã tấu, sau đó kề lưỡi mã tấu vào cổ của Chim già.
Roẹt một tiếng, lưỡi dao đã cứa vào cổ Chim già, Chim già còn chưa kịp hét lên một tiếng thì đã lập tức mất mạng.
Mọi thứ đều diễn ra quá đột ngột.
Đám đàn em ở phía sau đều dừng bước, ai cũng ngây người nhìn Song Tử, lòng sinh sợ hãi.
Trong xe, Song Ngư quay đầu sang chỗ khác, một người trời sinh lương thiện như anh ta không chịu nổi cảnh tượng này.
“Song Tử vẫn chẳng thay đổi gì cả, lần nào ra tay cũng tàn ác như thế”
“Em thật sự không chịu nổi”
Giang Nghĩa không lên tiếng, ai cũng có tính cách, thói quen riêng, nếu anh cần những người lương thiện đơn thuần như Song Ngư, Bạch Dương thì cũng cần kiểu người hóa thân của ác quỷ như Song Tử.
Một đội, nhân tài nào cũng phải có mới được.
Máu tươi sẽ khiến Song Ngư cảm thấy khó chịu nhưng đối với Song Tử mà nói, nó chỉ khiến anh ta càng trở nên càng hưng phấn hơn mà thôi.
Máu tươi càng nhiều, Song Tử giết người càng hăng.
Anh ta giơ mã tấu của Chim già lên, xông thẳng vào trong đám người rồi bắt đầu chém giết, giống như bổ dựa thái rau chém, giết người lung tung.
Mấy tên đàn em làm gì thấy cảnh tượng thế này bao giờ? Ai cũng sợ đến nỗi mặt mày tái mét, vứt lại vũ khí rồi quay người bỏ chạy.
Chưa đầy nửa phút, nơi này chỉ còn lại một mình Tiểu Nguyên Kim.
Không phải anh ta không muốn chạy mà là từ xưa đến nay anh ta chưa từng nhìn thấy cảnh tượng máu me đáng sợ như thế bao giờ, sợ đến nỗi hai chân run lên cầm cập, ngã bệt xuống dưới đất, thậm chí còn không đứng dậy nổi chứ đừng nói là tháo chạy.
Đóa hoa từ nhỏ được sống trong phòng ấm như anh ta, tự cho là mình có thể chống lại khó khăn gian khổ ở bên ngoài, nhưng khi nguy hiểm thật sự ập đến anh ta mới nhận ra sự nhu nhược và bất tài của mình!
“Đợi, đợi một chút...
Song Tử ngửa mặt lên trời cười ha hả, hết sức hưng phấn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất