Tiếu Nguyên Kim, “người tuổi trẻ tài cao” có địa vị rất cao ở thành phố Yến, cứ như thế mà vội vàng kết thúc cuộc đời của mình.
Gặp được Song Tử chính là kiếp số trong số phận của anh ta.
Sau khi Song Tử giết người xong, anh ta vẫn chưa thấy đủ sảng khoái, còn muốn giết người nữa nhưng đám người Chim già dẫn đến đều đã bị dọa sợ chạy hết từ lâu, đâu còn kẻ nào dám ở lại nữa?
Hôm nay, coi như bọn chúng đã được thấy thế nào mới là ác quỷ thật sự rồi.
Ở một số phương diện nào đó, một ác quỷ như Song Tử còn có sức răn đe hơn cả Tu La như Giang Nghĩa.
Sau khi tìm kiếm một hồi, phát hiện ra không còn ai có thể giết nữa, Song Tử mới giơ tay vuốt lại mái tóc màu xanh của mình, liếm máu tươi dính trên ngón tay rồi nghênh ngang rời đi.
Trong xe.
Song Ngư lắc đầu nói: “Chỉ huy, anh có chắc anh ta là con người chứ không phải là dã thú không? Ngoài việc trông anh ta giống con người ra thì làm gì có điểm nào giống với con người chứ?”
“Cho dù là một sát thủ chuyên nghiệp lạnh lùng như Bọ Cạp, em vẫn có thể nói chuyện bình thường với anh ta được, nhưng với Song Tử, thậm chí em còn không thể nói chuyện bình thường được với anh ta, em thật sự nghi ngờ liệu anh ta có biết nói chuyện không nữa”
Không thể trách Song Ngư lại phàn nàn như thế được.
Ngoài Giang Nghĩa ra, những người khác trong Mười hai cung Hoàng Kim đều không có cách nào nói chuyện được với Song Tử.
Ấn tượng duy nhất người đàn ông đó cho người khác chính là: Khát máu.
Giang Nghĩa khẽ cười, cũng không nói quá nhiều, anh chỉ trả lời ngắn gọn một câu: “Mỗi người đều có cách nghĩ riêng, Song Tử cũng không tệ như cậu nghĩ đâu.
Vừa nói Giang Nghĩa vừa đi đến bên cạnh thi thể của Tiểu Nguyên Kim, anh ném điếu thuốc trong tay xuống, nhìn cái đầu lăn lóc kia rồi thở dài.
Thật ra giết một thằng nhóc còn trẻ tuổi như thế, Giang Nghĩa thật sự thấy hơi tiếc.
Nhưng Giang Nghĩa cũng từng cho anh ta cơ hội rồi.
Sau nhiều lần Giang Nghĩa hỏi Tiểu Nguyên Kim có phải anh ta muốn giết chết anh không, câu trả lời của Tiếu Nguyên Kim rất chắc nịch. Nếu đã như thế thì cũng đừng trách người khác đối xử với anh ta bằng thái độ y như thế.
Song Ngư đi lại rồi hỏi: “Chỉ huy, có một điều em không hiểu, thật ra giữa anh và Tiểu Nguyên Kim cũng không có thù oán sâu đậm gì, dạy cho anh ta một bài học được rồi, không nhất thiết phải để Song Tử ra tay, lấy mạng của anh ta chứ?”
Giang Nghĩa suy nghĩ một lát rồi nói: “Chỉ vì anh ta là con trai của Tiểu Cảnh
“Như thế thì có liên quan gì?”
“Tiếu Cảnh là bạn chí cốt của ông cụ Thân, con trai của ông ta chết rồi, ông cụ còn có thể chịu để yên không?”
Nói đến đây, Song Tử bỗng hiểu ra.
Vấn đề khó khăn Giang Nghĩa gặp phải hiện nay chính là đối mặt với quái vật khổng lồ như tập đoàn Hoa Thượng, không biết ra tay từ đâu nên mới muốn dụ rắn ra khỏi hang, chủ động khiêu khích để đối phương tấn công mình, từ đó tìm ra được điểm đột phá.
Nhưng ông cụ rất thông minh, ông ta đã nhìn thấu được suy nghĩ của Giang Nghĩa.
Mấy ngày nay ông cụ cũng chẳng có hành động gì, cố tình gạt Giang Nghĩa sang một bên, trái lại lại ông ta không hề lo lắng, người lo lắng chính là Giang Nghĩa.
Thời gian càng lâu càng bất lợi với Giang Nghĩa.
Vì vậy, cần một “mối thù” vô cùng sâu đậm để buộc ông cụ phải ra tay với mình.
Giết chết Tiếu Nguyên Kim, hiển nhiên đây chính là mối thù vô cùng sâu đậm.
Nếu như cái chết của Tiểu Nguyên Kim cũng không thể khiến ông cụ ra tay vậy thì có thể nói rõ được hai chuyện.
Một là, ông cụ thật sự quá thông minh.
Hai là, ông cụ cũng thật sự đủ máu lạnh.
Dù sao thì nếu sự việc tương tự xảy ra với Giang Nghĩa, cho dù thế nào anh cũng sẽ không chịu để yên, cho dù biết rõ đó là cạm bẫy thì anh cũng sẽ nhảy vào.
“Song Ngư.
“Có!”
“Gói đầu của Tiếu Nguyên Kim lại rồi đưa đến trước mặt ông cụ.
“Hả..” Song Ngư nuốt nước miếng: “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Cùng lúc đó.
Bên trong tập đoàn Hoa Thượng, trong văn phòng của chủ tịch.
Tiếu Cảnh ngay lập tức nói chuyện đấu giá cho ông cụ biết, đấu giá thất bại rồi, Giang Nghĩa dùng cái giá mười hai nghìn tỷ để cướp đi hết tất cả văn vật.
Giết mọi người không kịp trở tay!
Cứ tưởng ông cụ nghe xong sẽ nổi trận lôi đình, dù sao cũng là một vụ mua bán lớn với cái giá mười hai nghìn tỷ, bị hẫng như thế, bất kể là ai thì cũng khó mà chấp nhận được.
Nhưng ông cụ vẫn là ông cụ, ông ta vốn không bị ảnh hưởng bởi chuyện này.
Ông ta bình tĩnh rót một chén trà rồi thản nhiên nói: “Đây là chuyện tốt, có gì đâu phải nổi giận?”
Chuyện tốt?
Tiểu Cảnh không hiểu hỏi: “Giang Nghĩa gây chuyện ở địa bàn của chúng ta vẫn là chuyện tốt sao?”
Ông cụ nói: “Tất nhiên, ông cũng không nghĩ mà xem, tại sao Giang Nghĩa lại vội vàng gây chuyện ở địa bàn của chúng ta như thế?”
Tại sao?
Tiếu Cảnh nói bâng quơ: “Cậu ta có mối thù sâu đậm với chúng ta như thế, có bất cứ cơ hội nào cậu ta đều sẽ báo thù, còn cần phải có lý do nào khác sao?”
“Nông cạn.” Ông cụ bật cười ha hả rồi nói: “Sở dĩ Giang Nghĩa sẽ ra tay, còn chủ động tiến hành tấn công chúng ta như thế đó là vì cậu ta không thể đợi được nữa. Mấy hôm nay tôi ngó lơ cậu ta khiến cậu ta có cảm giác nguy hiểm, nên mới bất chấp mọi thứ đến gây chuyện, tiêu mười hai nghìn tỷ để giành đồ. Muốn chọc tôi tức để tôi tấn công cậu ta. Chiêu này gọi là dụ rắn ra khỏi hang”
Nói như thế, Tiếu Cảnh mới phản ứng lại.
Ông ta cũng cười theo.
“Nếu nói như thế thì đúng là chuyện tốt rồi.”
“Giang Nghĩa hành động như thế, chứng tỏ cậu ta đang ở trong trạng thái vô cùng nôn nóng và tức giận, ước gì chúng ta có thể lập tức phát động tấn công cậu
“Dù sao thì càng kéo dài lại càng có lợi với chúng ta, chúng ta hoàn toàn không cần phải bận tâm đến cậu ta”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất