Giang Nghĩa và Song Ngư trở lại quán thuốc, vừa dừng xe lại liền trông thấy một đám người vây quanh cửa, thò đầu nhìn vào bên trong, cảm giác như có một ngôi sao lớn tới vậy.
“Có khách quý sao?"
Nhân viên bảo an tách đám đông ra để Giang Nghĩa thuận lợi đi vào, vừa bước vào cổng, anh đã nhìn thấy một người quen - Lư Ôn Du, tổng biên tập của tạp chí sành ăn nổi tiếng “Mùi Hương”.
Tuy nhiên, dù Lư Ôn Du cũng rất nổi tiếng, nhưng không có nhiều người chú ý đến ông ta.
Dù sao ông ta cũng là lão già xấu xa, có bao nhiêu người nguyện ý nhìn ngắm ông ta chứ? Điều mà mọi người thực sự muốn nhìn thấy là cô gái ngồi cạnh Lư Ôn Du.
Cô gái trẻ rất xinh đẹp, nhưng cô ấy trông hơi gầy, thân hình hiện rõ vẻ ốm yếu.
Một cô gái như vậy, nếu trên thang điểm 10, có lẽ cũng được 8 điểm, đẹp thì đẹp, nhưng vẫn chưa đạt đến mức đẹp như nữ thần, cũng không đến mức thu hút nhiều người đến xem như vậy chứ?
Vừa thấy Giang Nghĩa đi vào, Lư Ôn Du lập tức đứng dậy, chắp tay nói: “Ông chủ Giang, lão già tôi đây cuối cùng cũng chờ được cậu trở về”
“Ồ? Ngài Lư vẫn luôn đợi tôi sao?”
“Nói đúng hơn, cô chủ nhà chúng tôi đang đợi ông”
Quả nhiên, thân phận của cô gái này nhất định không đơn giản, cô gái có thể khiến Lư Ôn Du gọi mình là “cô chủ” và thu hút nhiều đám đông tò mò đến xem như vậy nhất định không phải là một cô gái bình thường.
Lư Ôn Du giới thiệu: “Vị này là cô cả của “nhà họ Khác Thủ”- Tưởng Y Vân.
Nhà họ Khác Thủ?
Đây là lần đầu tiên Giang Nghĩa nghe thấy cái tên này, nhưng xem xét phản ứng của đám đông tại hiện trường, đây chắc chắn là một đại gia tộc đáng gờm.
Ngay cả Lư Ôn Du cũng tôn kính với Tưởng Y Vân như vậy, địa vị của gia tộc này ở thành phố Yến chắc chắn không đơn giản.
Không biết mối quan hệ giữa nhà họ Khác Thủ và Tập đoàn Hoa Thượng là gì nhỉ?
Giang Nghĩa liếc nhìn Song Ngư, Song Ngư liền biết phải làm gì, anh ta âm thầm sắp xếp điều tra sự tồn tại của nhà họ Khác Thủ
Giang Nghĩa bắt tay và nói vài câu xã giao với Lư Ôn Du.
Giang Nghĩa vốn dĩ cũng muốn nói vài câu xã giao với Tưởng Y Vân, nhưng ai ngờ... cô cả đó thực sự không nể mặt anh, đừng nói đến việc bắt tay với Giang Nghĩa, cô ấy thậm chí còn không thèm nhìn Giang Nghĩa lấy một cái.
Tưởng Y Vân ngồi ở đó, lạnh lùng nói: “Chú Lư, tôi còn rất nhiều việc phải làm, và tôi không có thời gian lề mề ở đây. Mau để tôi xem bản lĩnh thực sự của anh ta, đừng lãng phí thời gian của tôi”
Giọng điệu khi nói những lời này, là khí chất của một cô chủ, vô cùng kiêu ngạo.
Lư Ôn Du ngại ngùng ho khan một tiếng, trên mặt tươi cười nói với Giang Nghĩa: “Đúng rồi, ông chủ Giang, cô Tưởng năm ngoái vì giảm cân quá mức mà mắc chứng chán ăn, ăn cái gì cũng cảm thấy buồn nôn. Những đầu bếp giỏi nhất từ khắp nơi trên thế giới đều được mời đến nhà, nhưng không ai trong số họ có thể đáp ứng khẩu vị của cô ấy. Đó không còn là vấn đề về đồ ăn nữa, mà do cô ấy thực sự đã bị bệnh.
“Chứng biếng ăn này đã khiến cho cả nhà họ Khác Thủ vô cùng đau đầu, mọi người đều rất lo lắng cho sức khỏe của cô ấy.
“Thật tình cờ, ông chủ Giang đã mở nhà hàng thuốc này, cậu không chỉ nấu ăn mà còn chữa bệnh, nó thực sự phù hợp với nhu cầu của cô Tưởng. Tôi cũng
từng ăn ở đây, và tôi đánh giá cao tay nghề của ông chủ Giang”
Trong một năm nay, Tưởng Y Vân không biết đã đi khám qua bao nhiêu bác sĩ và ăn qua bao nhiêu món ngon của các đầu bếp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất