Ông cụ gật đầu: “Đây mới chính là cách làm đúng đắn! Cứ mặc kệ cậu ta, đấu giá thất bại thì có sao? Chúng ta chỉ không kiếm được tiền thôi chứ cũng chẳng tổn thất gì. So ra Giang Nghĩa thật sự tiêu mười hai nghìn tỷ, cậu ta vẫn tổn thất”
Hai người càng nói chuyện càng hào hứng.
Phải thừa nhận rằng lòng dạ của ông cụ đúng là khôn lường, hoàn toàn không phải là người Thân Hào, Thân Lâm có thể sánh được.
Chiêu dụ rắn ra khỏi hang này của Giang Nghĩa thất bại hoàn toàn.
Gây chuyện trong buổi đấu giá vốn không khiến ông cụ tức giận, ngược lại còn khiến ông ta thấy rõ được tình trạng hiện tại của Giang Nghĩa, càng yên tâm ngó lơ anh hơn.
Một nước cờ dở cực kỳ thất bại.
Nhưng mà...
Đằng sau nước cờ dở này vẫn còn một nước cờ tiếp theo, một nước cờ khá non tay, không chút kỹ xảo nhưng lại mang tính mục đích rất mạnh, nước cờ vừa nhìn đã bị người ta nhìn thấu.
Nhưng nước cờ này, cho dù bạn có nhìn thấu thì cũng sẽ trúng kế.
Lúc ông cụ và Tiểu Cảnh đang khinh thường Giang Nghĩa thì có một tên vệ sĩ tay cầm một cái hộp đi vào.
“Chủ tịch, có một người đàn ông bảo tôi giao cái này cho ông, nói là Giang Nghĩa gửi đến.”
"Ô?"
Ông cụ bật cười: “Có lẽ lại là thứ gì đó khiêu khích. Giang Nghĩa à Giang Nghĩa, cậu cứ khiêu khích năm lần bảy lượt như thế, cho rằng tôi sẽ trúng kế sao? Cậu càng làm ầm lên tôi càng không thèm đoái hoài đến cậu.
Vừa nói ông ta vừa mở cái hộp ra.
“Để tôi nhìn xem, tên khốn khiếp Giang Nghĩa này lại mang thứ gì đến để khiêu khích tôi nữa.
Chiếc hộp được mở ra.
Sau khi nhìn thấy thứ ở bên trong hộp, gương mặt của ông cụ lập tức trắng bệch, nụ cười cũng cứng lại.
Thứ nằm trong chiếc hộp này làm thay đổi hết mọi kế hoạch, sắp xếp của ông cụ.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của ông cụ, Tiểu Cảnh nhíu mày hỏi: “Ông cụ, ông đã nhìn thấy cái gì vậy? Tên khốn khiếp Giang Nghĩa đó lại mang cái gì đến khiêu khích thế?”
Vừa nói ông ta vừa đứng dậy lại xem.
Ông cụ lập tức đóng chiếc hộp lại, sau đó ngước mắt lên nhìn Tiếu Cảnh.
Tiểu Cảnh giật mình: “Ông cụ, sao tôi không được xem vậy?”
Ông cụ nuốt nước bọt, mấy lần muốn lên tiếng nhưng cuối cùng đành nhịn, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi cất tiếng: “Ông bạn, ông có chắc mình muốn nhìn thấy thứ nằm trong này không, nhưng sau khi xem xong ông phải hứa với tôi một chuyện.
“Chuyện gì?”
“Không được khóc.
“Hả?” Tiểu Cảnh chẳng hiểu gì cả? Sao lại không được khóc chứ? Nói đi cũng phải nói lại, mấy chục năm nay Tiểu Cảnh cũng chưa từng rơi nước mắt.
Khóc?
Không hiểu.
“Ông có làm được không?”
“Ông cụ, ông đang nói đùa với tôi thật đấy à”
“Tôi hỏi ông, có làm được không?”
Giọng điệu của ông cụ vô cùng nghiêm túc, điều này khiến Tiểu Cảnh ý thức được không phải ông ta đang đùa với mình, thế là rất nghiêm túc gật đầu: “Có thể làm được”
“Ừ, vậy ông lại xem đi
Ông cụ lại mở chiếc hộp ra lần nữa, sau đó nhìn chằm chằm Tiểu Cảnh.
Tiếu Cảnh rất tò mò sáp lại gần, nhìn chằm chằm thứ nằm bên trong, vừa nhìn ông ta đã giật mình, là đầu người!
Nhìn lần thứ hai, Tiếu Cảnh như sắp ngất đi.
Cái đầu người đó, chẳng phải chính là của Tiểu Nguyên Kim con trai ông ta sao?
“Nguyên Kim?”
“Nguyên Kim!”
Tiểu Cảnh đau xé lòng, ông ta cảm nhận được trái tim mình như nứt toác, bước từng bước lại, hai tay sờ lên cái đầu nằm trong hộp.
Ông ta đã quên mất lời hứa vừa rồi với ông cụ.
Nước mắt cứ liên tục chảy xuống.
Tiểu Cảnh chưa từng rơi nước mắt trong suốt mấy chục năm qua, lần này lại không khống chế được tâm trạng của mình, khóc nấc đau xé lòng.
Nỗi đau mất con, làm sao có thể kiềm chế không khóc cho được?
Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn tuyệt vọng đó của Tiểu Cảnh, ông cụ thở dài, biết chuyện này rắc rối rồi đây.
Nếu như Tiểu Cảnh vẫn có thể kiên trì không khóc, vậy thì vẫn còn có thể giữ được một chút bình tĩnh, chiêu này của Giang Nghĩa chẳng qua cũng chỉ là dụ rắn ra khỏi hang, vẫn còn có thể tiếp tục làm lơ anh.
Nhưng dáng vẻ này của Tiểu Cảnh, làm sao có thể giữ được bình tĩnh nữa?
Cho dù biết rõ Giang Nghĩa đang chọc giận bọn họ, đang ép bọn họ ra tay cũng không thể không đánh được.
“Cũng được!”
Ông cụ xua tay, nếu đã như thế thì đối đầu trực diện đi.
Hai đứa con của ông ta, một đứa chết một đứa bị bắt, đứa con ruột của Tiểu Cảnh nay cũng chết trong tay Giang Nghĩa.
Từng món nợ, phải thanh toán cho bằng hết, không làm những thứ không thiết thực nữa.
Tiểu Cảnh nghẹn ngào nói: “Ông cụ, tôi biết chúng ta cần phải bình tĩnh, không nên tấn công Giang Nghĩa, nên làm lơ cậu ta. Nhưng tôi thật sự không thể kiềm chế được, tôi muốn báo thù, tôi muốn giết chết Giang Nghĩa!”
Ông cụ gật đầu: “Ông bạn, ông không cần phải nói nữa, tôi hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của ông. Nếu Giang Nghĩa đã muốn chúng ta tấn công, ok, tôi sẽ khiến cậu ta toại nguyện”
“Thành phố Yến là địa bàn của tôi, dám gây chuyện trong địa bàn của tôi, Giang Nghĩa, cậu thật sự cho rằng tôi không dám động vào cậu sao?"
Ông cụ đóng chiếc hộp lại rồi nói: “Trước khi chính thức tấn công, ông bạn, ông mai táng con mình trước đã.
Tiểu Cảnh ôm cái hộp rồi gật đầu: “Được, đợi sau khi tôi mai táng con trai xong, tôi sẽ tự tay chặt đầu Giang Nghĩa xuống!”
Nhưng Giang Nghĩa là thành công dụ rắn ra khỏi hang, hay là tự chuốc lấy tai họa, chơi với dao có ngày đứt tay, điều đó rất khó nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất