Trong lâu đài, đồ ăn đã dọn sạch sẽ, bàn ghế cũng đã sắp xếp gọn gàng, mấy người giúp việc cũng đã đi.
Chỉ còn lại hai người là Tưởng Huân và Lư Ôn Du.
Lư Ôn Du vuốt râu, có vẻ không vui lắm.
Tưởng Huân là người thông minh, vừa nhìn đã ra vấn đề, ông ta cười khẽ: “Chú Lư đang giận vì sao cháu lại nhắm đến Giang Nghĩa, giao cho cậu ấy bài toán khó hoàn thành này à?”
Lư Ôn Du là người thật thà, không biết che giấu nên nói thẳng: “Đúng thế. Ngay từ đầu chú cũng biết rõ thực lực của Giang Nghĩa, cháu cũng biết Y Vân thích ăn đồ cậu ấy nấu. Nhưng vì sao cháu còn... còn cố ý gây khó dễ, chẳng phải đang làm chú khó xử sao?"
“May là thực lực của Giang Nghĩa vượt trội, nếu không không giữ cậu ấy ở lại, một ngày ba bữa của Y Vân sau này phải làm sao? Tiểu Huân à, chú biết chắc chắn cháu có ý đồ riêng nhưng lần này chủ Lư thật sự không hiểu.
Tưởng Huân nghe xong thì bật cười lớn.
Một lúc lâu sau ông ta mới ngồi xuống nói: “Nhà họ Khác Thủ của chúng ta là nơi nào? Là nơi có thể dễ dàng tới được sao? Giang Nghĩa muốn tới đây, còn ngày nào cũng tới thì phải chấp nhận thử thách chứ. Cậu ấy phải chứng minh được mình có tư cách tới đây.
Lư Ôn Du xấu hổ nói: “Nhưng bây giờ chúng ta là người đi cầu xin người khác, sao còn có thể dùng chiêu này?”
“Không, chú Lư sai rồi, không phải chúng ta cần người khác, mà là Giang Nghĩa cần cháu giúp!”
"Hȧ?"
Lư Ôn Du ngơ ngác, không hiểu ra sao.
Người chỉ biết thưởng thức đồ ăn ngon như ông ta thật sự không hiểu gì về mấy chiến thuật mưu lược này.
Tưởng Huân giải thích: “Vậy Giang Nghĩa là ai? Người phụ trách quận Giang Nam trước đây, từng là Chiến thần Tu La. Ở quận Giang Nam, cậu ấy bắt tay với quận trưởng loại bỏ chi nhánh của tập đoàn Hoa Thượng, tiêu diệt hai cháu trai của ông cụ Thân”
“Bây giờ cậu ấy lại huy động mọi người đến thành phố Yến, tiếp tục chống lại tập đoàn Hoa Thượng, chống lại ông cụ.
“Người có tài lớn, có chí lớn như vậy, ngày nào cũng bận tới nỗi chân không chạm đất thì làm gì có thời gian rảnh rỗi đi nấu cơm cho cô con gái ngang bướng kén ăn kia của cháu?”
Một câu nói khiến Lư Ôn Du nghẹn họng.
Đúng vậy, Giang Nghĩa bận như thế, ngày nào cũng đấu đá với ông cụ, làm gì có thời gian rảnh rỗi lo chuyện vớ vẩn của Tưởng Y Vân?
Tưởng Huân tiếp tục nói: “Nhìn bề ngoài thì cậu ấy được chú Lư mời tới nhưng trên thực tế là cậu ấy cố tình cho chú cơ hội này, mua ân huệ từ chú. Cho dù chú không mời, cậu ấy cũng sẽ nghĩ cách để tới chỗ này của cháu, vì chỗ này của cháu có thứ mà cậu ấy rất cần!”
Lư Ôn Du hỏi: “Thứ gì?”
Tưởng Huân đáp: “Nước rồng!”
Nếu Giang Nghĩa muốn đánh bại ông cụ thì sẽ động đến lợi ích của Long Mạch, khi ấy nếu Long Mạch gia nhập, cường thế trấn áp thì sao Giang Nghĩa có thể chịu được?
Để không xảy ra tình huống đó, Giang Nghĩa buộc phải có được nước rồng trước, có được sự công nhận của Long Mạch trước.
Như thế, Long Mạch sẽ không quan tâm đến cuộc đấu tranh của Giang Nghĩa với ông cụ.
Ai thắng ai thua đều không quan trọng.
Muốn có được nước rồng thì phải đưa ra năm vật tế đáp ứng yêu cầu. Bây giờ chỉ có ông cụ biết vật tế là gì, những người khác đều đã chết.
Chỉ có Tưởng Huân vẫn luôn giữ bí mật này.
Nếu Giang Nghĩa muốn có nước rồng thì phải có đột phá từ chỗ này của ông ta, sau đó mới có thể thoải mái “chiến đấu” với ông cụ được.
Vì vậy Giang Nghĩa thật sự vô cùng cần sự giúp đỡ của Tưởng Huân.
Lư Ôn Du nghe xong phân tích thì thở dài: “Thì ra mấy đứa tính toán thâm sâu như vậy, ông già này thật sự không được, không theo kịp được mấy đứa.
Tưởng Huân mỉm cười: “Chú Lư, chú say mê đồ ăn ngon, không quan tâm đến những thủ đoạn mưu lược này, không nhìn ra tâm cơ của Giang Nghĩa cũng không có gì lạ.
Lư Ôn Du gật đầu: “Vậy nên cháu mới không trả lương cho Giang Nghĩa mà đưa ngọc bài cho cậu ấy. Sau khi Giang Nghĩa có được ngọc bài thì sẽ hài lòng, có tiền lương hay không, cậu ấy vốn không quan tâm.”
“Đúng vậy, qua lại với người như Giang Nghĩa không cần phải đi đường vòng. Đều là người thông minh, đưa cho đối phương thứ họ cần nhất là được, không cần phải đưa những thứ vớ vẩn khác.
Dừng lại một lúc.
Lư Ôn Du tò mò hỏi: “Vậy Tiểu Huân, cháu định giúp Giang Nghĩa để cậu ấy lấy được nước rồng à?”
Câu trả lời của Tưởng Huân rất dứt khoát quyết đoán: “Nhà họ Khác Thủ trước nay luôn công bằng chính trực. Cháu đã đưa ngọc bài cho Giang Nghĩa rồi, có lấy được nước rồng hay không hoàn toàn phụ thuộc vào năng lực của cậu ấy.”
Ngừng một chút, ông ta nói tiếp: “Dù Giang Nghĩa thắng hay ông cụ thắng thì cũng không quan trọng với cháu, cháu sẽ không thiên vị bên nào cả.
“Còn bệnh của Y Vân thì sao?” Lư Ôn Du hỏi.
“Chú yên tâm, Giang Nghĩa có thể chữa khỏi bệnh cho Y Vân bất cứ lúc nào. Chẳng qua là cậu ấy muốn đến nhà họ Khác Thủ của cháu mỗi ngày nên mới cố ý làm chậm tốc độ chữa bệnh thôi. Nếu thật sự cần thiết, cháu sẽ đưa ra điều kiện nhất định trao đổi với Giang Nghĩa, để cậu ấy chữa khỏi cho Y Vân.
Lư Ôn Du cười khổ lắc đầu.
Hoá ra tính toán của Giang Nghĩa sâu xa như vậy, thì ra Tưởng Huân đã nhìn thấy tất cả tính toán của anh.
Chỉ là hai bên không ai vạch trần mà thôi.
Người đàn ông này rất khó đối phó.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất