Đến Tưởng Huân cũng đã dẫn đầu vỗ tay, những người khác còn có thể chỉ nhìn được sao? Thoáng chốc, cả sảnh tiếp tân đều vang lên tiếng vỗ tay không ngớt, đó là sự công nhận lớn nhất đối với Giang Nghĩa.
Tiếng vỗ tay ngừng lại.
Tưởng Huân chủ động nói: “Tôi đã được thấy trình độ của ông chủ Giang rồi, bắt đầu từ hôm nay ông chủ Giang sẽ là đầu bếp của nhà họ Khác Thủ chúng ta, cơm nước ba bữa của con gái tôi sẽ giao cho ông chủ Giang nhé.
Đồng thời, ông ta còn đưa một tấm ngọc bài cho giúp việc, để giúp việc đưa nó cho Giang Nghĩa.
“Tấm ngọc bài này là thẻ thông hành của nhà họ Khác Thủ, có nó thì sau này ông chủ Giang có thể tự do ra vào hầu hết các bộ phận của cơ quan”
Ông ta chỉ nói mỗi thế, không có gì hơn nữa.
Thật ra điều này rất kỳ lạ, bởi vì thông thường tuyển đầu bếp đều có một khâu quan trọng là tiền lương!
Định thuê Giang Nghĩa mà không đưa tiền sao?
Tưởng Huân không đề cập đến một chữ “tiền” nào trong suốt quá trình.
Mỗi ngày Giang Nghĩa bận từ sáng đến tối, còn phải bỏ số tiền lớn ra mua những nguyên liệu quý giá, đến cuối cùng lại không kiếm được một xu.
Nếu là đầu bếp bình thường đảm bảo sẽ không làm.
Nếu là gia chủ bình thường cũng chắc chắn sẽ nói trước.
Nhưng Giang Nghĩa và Tưởng Huân đều không phải người bình thường.
Họ đều là người thông minh tuyệt đỉnh, lại biết đối phương muốn gì, vậy nên cả hai “phối hợp” vô cùng ăn ý bỏ qua vấn đề tiền lương, không ai nhắc đến.
Giang Nghĩa nhận lấy ngọc bài rồi đáp: “Cảm ơn!”
Tưởng Huân nói: “Không còn sớm nữa, bây giờ mời ông chủ Giang nấu bữa trưa cho con gái tôi nhỉ? Con gái tôi đã lâu lắm rồi không ăn uống đàng hoàng, lần này phiền cậu nấu phong phú một chút nhé”
“Không thành vấn đề”
Giang Nghĩa thực sự đã làm một bàn ăn thịnh soạn, có thịt có cá, ba mặn hai rau một canh, lại thêm cơm thơm phức, thật sự rất tươm tất.
Nhưng ai cũng nhìn ra được vẻ ngoài của những món ăn này rất bình thường.
Chỉ là trình độ của người bình thường.
Nhưng ai cũng biết “trình độ” của Giang Nghĩa không thể hiện ở tài nấu ăn, mà ở việc có thể dựa theo tính cách, thể chất, sở thích của mỗi người mà nấu những món ăn phù hợp.
Bàn ăn này có lẽ với người khác là bình thường nhưng mọi người đều tin Tưởng Y Vân nhất định sẽ thích.
Chỉ vì đây là đồ ăn Giang Nghĩa tự tay nấu cho Tưởng Y Vân.
Đồ ăn chuẩn bị xong xuôi, Tưởng Y Vân đi từ trên lầu xuống, vừa đi vừa nhìn Giang Nghĩa.
Không biết vì sao thật ra cô ấy vô cùng ghét Giang Nghĩa, trước giờ chưa có ai khinh thường cô chủ là cô ấy bao giờ, nhưng ghét lâu dần lại đột nhiên... hơi
thích!
Có lẽ là bởi chỉ Giang Nghĩa có thể nấu được món ăn cô ấy thích.
Hoặc cũng có thể chỉ có Giang Nghĩa dám nói thật với cô ấy, đối xử với cô ấy như một cô gái bình thường chứ không phải giả tạo, hùa theo như những người
khác.
Cảm giác phức tạp này thật ra rất kỳ lạ, nó vẫn luôn quanh quẩn trong lòng Tưởng Y Vân.
Để đến khi cô ấy nhìn vào mắt Giang Nghĩa, khuôn mặt bỗng chốc đỏ lên một cách khó hiểu.
Tưởng Y Vân cúi đầu đi ngang qua Giang Nghĩa, cầm đũa lên gắp thức ăn trên đĩa, từ miếng đầu tiên đã hoàn toàn bị chinh phục.
Muốn giữ trái tim phụ nữ thì trước tiên phải giữ được dạ dày của cô ấy.
Tưởng Y Vân đã bị cơm Giang Nghĩa nấu “trói buộc”, mỗi món ăn, cô ấy đều vô cùng hưởng thụ, ăn say sưa ngon lành.
Đã bao lâu rồi cô ấy chưa được ăn bữa cơm thịnh soạn thế này?
Tưởng Y Vân suýt thì kích động bật khóc.
Khoảng 30 phút sau, Tưởng Y Vân đã ăn xong, không nói gì mà về phòng mình nghỉ ngơi luôn, thật ra cô ấy vẫn sẽ lén tới hành lang nhìn trộm Giang Nghĩa ở lầu dưới.
Giang Nghĩa và Tưởng Huân trò chuyện khách sáo với nhau vài câu rồi cùng Song Ngư ra khỏi lâu đài, cơm tối anh đã nấu xong và giao cho đầu bếp, buổi tối chỉ cần đưa cho Tưởng Y Vân ăn là được.
Bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày Giang Nghĩa đều sẽ đến lâu đài nấu bữa trưa, bữa tối hôm nay và bữa sáng của ngày hôm sau cho Tưởng Y Vân.
Mệt thì mệt thật, anh còn chưa từng đối xử tốt với vợ như thế này bao giờ.
Nhưng thu hoạch đổi lại cũng rất phong phú.
Giang Nghĩa ngồi trên xe đi về, lấy ngọc bài ra mà lòng thỏa mãn.
Có tấm ngọc bài này thì có thể tự do đi lại trong nhà họ Khác Thủ, chỉ cần không phải khu vực cấm đặc biệt thì có thể tự do ra vào. Sau này Giang Nghĩa muốn
có nước rồng, tìm ra bí mật của Long Mạch và tìm ra công thức của bột Phệ Tâm thì nó cũng có ích.
Lời to rồi!
Tấm ngọc bài này là vật rất quan trọng.
Giang Nghĩa cũng hiểu Tưởng Huân cố ý không nhắc đến vấn đề tiền lương vì biết thứ anh cần không phải tiền mà là “đặc quyền”, tấm ngọc bài này chính là đặc quyền.
Vì vậy Tưởng Huân chỉ đưa cho Giang Nghĩa thứ anh cần, không đưa những thứ vớ vẩn khác.
Giang Nghĩa cười khẽ, đáp lời: “Tưởng Huân là một người cực kỳ thông minh, chỉ có thể làm bạn với người như vậy, chứ đừng đối đầu với ông ta, nếu không sau này sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất